Tuy rằng tin những thứ , nhưng bọn họ cũng thật sự là quá xui xẻo , chuyện đáng sợ như mà bọn họ đều thể gặp .
Lạc Di chỉ cảm thấy là mệt mỏi, cả gọn ở trong lòng , nhưng vui vẻ đáp lời: “Ha ha, đại nạn c.h.ế.t nhất định sẽ hạnh phúc đến cuối đời.”
Giáo sư Johnson hiền lành hai trẻ tuổi: “Lần cảm ơn sự giúp đỡ của các em nhiều, các em cứu tất cả .”
Nhất là Tiêu Thanh Bình, hành sự quyết đoán, đầu óc rõ ràng, thời khắc mấu chốt khi gặp nguy hiểm cũng hề hoảng loạn, như bọn họ mới thể nhanh chóng bắt bọn cướp.
“Ba tên cướp thể ngất xỉu?”
Lạc Di mở to đôi mắt đen nhánh: “Lúc em bảo bọn họ kiểm tra ngân châm, hai nữ vệ sĩ của em thừa dịp hỗn loạn mà động tay động chân với bọn họ.”
Ừm, cô là một vô hại, yếu đuối, hề một chút lực sát thương nào.
Tất cả đều do những vệ sĩ lợi hại của cô , liên quan gì đến cô , đúng , chính là như .
Giáo sư Johnson cũng suy nghĩ nhiều, cô học trò của ông mấy vệ sĩ theo bảo vệ bên cạnh thật sự tệ, phản ứng của bọn họ nhanh, còn mạnh mẽ hơn so với phụ trách an ninh Raymond nhiều.
Lại tiếp, những tên cướp trộn lên chiếc máy bay , phụ trách an ninh Raymond chịu trách nhiệm về việc .
“Đoàng đoàng.” Có vài tiếng s.ú.n.g đột nhiên vang lên, đám lập tức trở nên rối loạn, mấy A Văn lập tức đẩy Tiêu Thanh Bình và Lạc Di xuống tiên.
“Lại xảy chuyện gì ?”
Trong đầu của Lạc Di lúc chỉ một suy nghĩ, thế giới đều nên cấm sử dụng s.ú.n.g !
Sự hỗn loạn nhanh dừng , chỉ thấy từ bên trong máy bay mấy m.á.u chảy đầm đìa nâng xuống, tất cả bọn họ đều là bọn cướp quần áo xốc xếch, lột mất áo khoác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-896.html.]
“Chết ? Là ai g.i.ế.c bọn họ?”
Sắc mặt của Raymond cực kỳ kém, phụ trách khắc phục hậu quả, kết quả phát hiện một tên phản loạn may mắn sống sót trộn trong đoàn nhân viên của phi hành đoàn, thời khắc quan trọng nổ s.ú.n.g để g.i.ế.c diệt khẩu.
“Bọn cướp chỉ năm , mà là sáu , nhưng tất cả đều c.h.ế.t hết , phi hành đoàn ban đầu đều ... may gặp nạn.”
Sắc mặt của đều là khó coi, cách khác, hề lưu một sống nào cả ? Đầu mối đứt hết ? Thật là lo lắng.
Sân bay sắp xếp chỗ ở cho , điều kiện lắm, là ký túc xá tập thể, tám chen chúc ở chung một gian phòng, nhưng mà ở loại thời điểm cũng chỉ thể chen chúc như mà thôi.
Thức ăn cung cấp cho là bánh mì sữa bò, Lạc Di mệt buồn ngủ cho nên một chút khẩu vị nào, cô chỉ tùy tiện cắn hai miếng lập tức ngủ .
Tiêu Thanh Bình khuôn mặt đang ngủ vô cùng ngọt ngào của cô, vẻ mặt là dịu dàng, nhưng đầu ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh hiệu, vệ sĩ lặng lẽ theo khỏi ký túc xá.
“Đây là thuốc mà nhặt về.”
Thứ thuốc là đồ mà Tiêu Thanh Bình cố ý ném trong góc lúc ở máy bay, thuốc thể lặng yên tiếng động cho cả một phi hành đoàn hôn mê, nhưng mà chỉ cần hắt nước lên mặt là thể phá giải loại thuốc mê .
Kết quả nó trở nên vô dụng, tất cả bọn cướp đều trực tiếp bắt , lúc vệ sĩ của mới nhặt thuốc về.
Tiêu Thanh Bình đem mấy thứ cất kỹ, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Nói .”
Vệ sĩ của cũng là bộ đội đặc chủng, thủ đương nhiên gì bàn cãi, về phương diện điều tra dò xét càng am hiểu.
“ lặng lẽ tạt nước cho bọn họ tỉnh đó hỏi bọn họ vài câu, bọn họ đều là lính đánh thuê, tên cầm đầu là tên đầu trọc ở trong buồng lái, cũng nhiều lắm, chỉ là đưa tiền để cho bọn chúng đem đoàn ở máy bay tới sa mạc Trung Đông mà thôi.”
Bọn họ cũng nhàn rỗi, bận rộn tìm hiểu tin tức.