Sắc mặt của Mesa chút khó coi, về phía của Lạc Di đang bên cạnh , Lạc Di mặc một chiếc quần bò đơn giản, tóc buộc thành đuôi ngựa, là thoải mái.
Cô dám cứng rắn với Tiêu Thanh bình, vì lấy Lạc Di để trút giận: “Sao cô chào hỏi , ở trong trường hợp xã giao, địa vị thấp hơn thì nên chào hỏi với địa vị cao hơn đấy, cô hiểu ?”
Lạc Di xung quanh một vòng: “ khẳng định, ở đây ai phận cao hơn , cũng ai học thức giỏi hơn .”
Người học thức , đáng để tôn trọng, những trưởng bối lớn tuổi, cũng đáng để tôn trọng.
những thì ? Bọn họ hề quen , tại cô cúi đầu mặt bọn họ cơ chứ?
“Chúng đều là của hoàng tộc...” Mesa như , cho nên lên oai phủ đầu.
Cô sống như các chị em gái của , gả cho một ông già, cả đời nhốt ở trong nhà, vĩnh viễn tự do.
Blake là một ứng cử viên tuyệt vời, thể dẫn cô khỏi cục diện khó khăn .
Lạc Di cảm thấy thật nực khi bọn họ coi sự lạc hậu của đất nước là sự ưu việt “Đất nước của chúng lật đổ vị hoàng đế cuối cùng từ hơn một trăm năm , tiến xã hội chủ nghĩa dân chủ bình đẳng và văn minh, còn đất nước của các vẫn còn ở trong xã hội phong kiến, thật là đáng thương.”
Mesa nổi điên lên: “Đây là một điều cực kỳ thiếu tôn trọng đối với đất nước của chúng , cực kỳ kháng nghị.”
Lạc Di tủm tỉm với cô , ‘Đây chỉ là lời ngoại giao mà thôi, nếu như một ngày nào đó cô thể trở thành nhà ngoại giao của đất nước , thì cô thể ở sân khấu của quốc tế, những lời .”
Nói cách khác, hiện tại cô ngay cả tư cách để những lời cũng .
“…” Đầu của Mesa nóng lên: “ nhiều trang sức châu báu, nhiều bộ quần áo .”
Bọn họ ăn ngon mặc , ở phương diện vật chất là hưởng thụ, chỉ là sự tự do mà thôi.
Lạc Di thờ ơ phất phất quần áo: “ một tòa cao ốc cao chọc trời ở New York.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-902.html.]
Mesa ngẩn ngơ, chua xót : “ nhiều xe sang trọng.”
Lạc Di cố ý trêu chọc cô : “ một cái CBD, cô điều nghĩa là gì ? Đó là một khu trung tâm thương mại, các thương hiệu hàng đầu thế giới đều ở đó, thích cái gì thì lấy cái đó.”
Mesa trợn mắt há hốc mồm, nó, cô thua ! “Cô lấy ở , Blake tặng cho cô đấy ?”
Lạc Di càng ngọt ngào: “Không , là tự kiếm .”
Tiêu Thanh Bình cũng sáng tỏ: “Luận về năng lực tích góp tài sản, còn kém xa cô nhiều, cô chỉ tiện tay lấy mấy ngàn mẫu đất và một tòa nhà.”
Mọi : “...”
Ánh mắt của Mesa đột nhiên đổi, bỗng nhiên : “Phú bà , cô bao dưỡng , kể chuyện , cũng ấm giường.”
Lạc Di phì một tiếng, tiền quả nhiên là vạn năng.
Fath lấy hai tay che mặt, cảm giác cực kỳ mất mặt.
Chết tiệt, tại một cô em gái nào bình thường hết cả ?
Tiêu Thanh Bình ôm chặt lấy Lạc Di, trừng mắt Mesa, tuyên bố chủ quyền: “Cô là của .”
Mesa trông mong Lạc Di: “Cô cần chị em gái gì ? Tìm , đám đàn ông thối cái gì cơ chứ?”
Đàn ông chẳng là gì cả, chỉ là công cụ để mang cuộc sống mà thôi.
Lạc Di ha ha: “ cần chị em, Chẳng qua, bản lĩnh biến đá thành vàng, theo nhất định sẽ thit để ăn.”
Thay vì ghét Messa, cô cảm thấy cô là thú vị.
Fath phản ứng nhanh, lập tức gần: “Cô nhanh , là cái gì ?”