Bỏ những lời , cô giơ ngón giữa lên rời nghênh ngang.
Khiến Kim Woo Jung tức đến dậm chân.
Lạc Di để chuyện nhỏ nhặt trong lòng, vốn quen gì , là của hai thế giới.
Cô hội trường dành cho mạng lưới Internet máy tính, còn Tiêu Thanh Bình hội trường dành cho hàng vũ trụ, hành trình giống nên chỉ thể gặp mặt trong thoáng chốc buổi sáng, cùng ăn bữa sáng chuyện vài câu, thời gian còn thì gặp .
Làm việc liên tục trong mấy ngày kế tiếp, Lạc Di vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần cực kỳ hưng phấn, bộ não hoạt động mạnh.
Buổi tối buổi liên hoan trong ngành, giáo sư Johnson dẫn Lạc Di theo, quen nhiều danh vọng, vốn để ý tới trẻ tuổi như Lạc Di, nhưng khi cô vài thành quả nghiên cứu khoa học, còn tỷ lệ chuyển đổi* cao thì dành cho cô nhiều sự chú ý hơn.
(*Tỷ lệ chuyển đổi là tỷ lệ truy cập website thực hiện một hành vi nào đó tổng lượng truy cập website. Ví dụ như bao nhiêu đăng ký tài khoản tổng truy cập web.)
Lạc Di biểu hiện vô cùng khiêm tốn, khéo ăn khéo , cách ứng xử, hành động tự nhiên hào phóng, tiến lùi thỏa đáng khiến trong ngành đánh giá cao về cô hơn.
Lúc buổi liên hoan sắp kết thúc, ban tổ chức còn chủ động một câu với Lạc Di: "Hội nghị học thuật một truyền thống nổi tiếng, cô ?"
Lạc Di ngơ ngác: "Đây là đầu tiên tham gia nên rõ lắm."
Ban tổ chức mỉm : "Lễ khai mạc của mỗi kỳ hội nghị đều do tiền bối đức cao vọng trọng trong ngành diễn văn, còn nghi lễ bế mạc thì do nhân tài mới xuất hiện diễn văn, đây gọi là truyền thừa ngành nghề, cô hứng thú ?"
Đây là một vinh dự, tiền bối lựa chọn thường là nhân vật dẫn đầu trong ngành, thành tụ xuất chúng, là sự tồn tại khiến khác ngước .
Còn nhân tài mới xuất hiện thì yêu cầu nhiều mặt như phẩm hạnh và học thức, thành tích nổi bật, đây là một kiểu cho thấy sự thừa nhận của trong ngành.
Hai mắt Lạc Di tỏa sáng: "Có , cảm ơn ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-906.html.]
Người chọn để diễn văn là do trong ngành chọn , diễn văn những uy vọng của các ngành đang trong hội trường mang ý nghĩa to lớn.
Nó cũng đồng nghĩa với việc bạn chỉ nổi tiếng trong ngành, mà còn một vị trí nhỏ trong giới khoa học.
Lúc ban tổ chức như thế, nhưng khi giáo sư Johnson giới thiệu rằng cô học song song hai bằng đại học, mới hai mươi hai tuổi học liên thông lên tiến sĩ, trong tay năm thành quả nghiên cứu khoa học thành độc lập, như xuất sắc .
Ở độ tuổi của cô, ai xuất sắc hơn cô cả.
Không chọn cô thì còn chọn ai đây? Mặc dù cô vẫn còn là một sinh viên đang học, đó từng tiền lệ như .
"Vậy cô chuẩn nhé."
"Vâng ạ." Lạc Di chờ mất, tủm tỉm về phía giáo viên hướng dẫn: "Cảm ơn thầy đề cử em."
Giáo sư Johnson ước gì học sinh của đạt giải nhất, nhưng cũng dám câu .
"Thầy chỉ đề cử thôi, quyền quyết định cùng trong tay thầy, vì em đủ ưu tú nên mới tư cách để tỏa sáng đài."
Lạc Di vui vẻ mặt, một nữa bày tỏ rằng sẽ ông mất mặt.
Giáo sư Johnson gì lo, cô học trò việc định, quy tắc.
"Để lát nữa thầy chuyện với khác, biến chuyện chắc chắn hơn."
Lạc Di ơn, giáo sư Johnson thật sự vô cùng tận tâm với cô, lúc cô chọn nhầm giáo viên hướng dẫn.
Cô gửi một tin nhắn cho Tiêu Thanh Bình để tin vui .
Liên hoan kết thúc, giải tán, Lạc Di theo đoàn giáo sư Johnson về hướng cửa thang máy, bọn họ còn đang thảo luận một đề tài, vẫn xong.