Tất cả đều chiêu trò cũ giống , nhưng thành tựu của vẫn hấp dẫn khác, sân khấu nhiều kẻ ngo ngoe động, cố ý sử dụng bằng sáng chế độc quyền của .
Dù là những vật liệu kiểu mới, những luận văn nặng ký mà phát biểu về kỹ thuật hàng vũ trụ đều khiến mắt khác loé sáng.
Kim Hyeon Jun thể thừa nhận chút tài năng, vốn liếng để kiêu ngạo.
Giọng dẫn chương trình vang lên: "Tiếp theo, chính là chuyên ngành máy tính. Người bài diễn văn tuổi còn trẻ nhưng tài hoa hơn , thể xưng là ngôi mới sáng nhất trong ngành, đó chính là..."
Khóe miệng Kim Hyeon Jun cong lên, mặt mang theo nụ dè dặt, khẽ dậy, chỉnh quần áo và đầu tóc, đảm bảo hình tượng của bản hảo nhất khi lên sân khấu.
"Bạn học Lạc Di đến từ Đại học Harvard."
Thân hình Kim Hyeon Jun cứng đờ, đầu khó tin về phía Lạc Di, sắc mặt Lạc Di phấn khởi, mỉm gật đầu với .
Anh hung dữ về phía Kim Woo Jung, định là ? Đã xảy chuyện gì?
Vẻ mặt Kim Woo Jung cũng mờ mịt, rõ xảy chuyện gì, đối phương đồng ý, tiền cũng nhận!
Người bên cạnh hưng phấn kêu lên: “Chà, là một cô gái trẻ xinh , đáng yêu, khí chất…Này, lên gì?”
Đầu óc Kim Hyeon Jun trống rỗng, đả kích nặng nề, thể như ?
Người bên cạnh với vẻ kỳ lạ, hỏi đùa: "Chẳng lẽ tưởng đó là ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-914.html.]
Anh ngờ lộ chân tướng, Kim Hyeon Jun run rẩy, liều mạng lắc đầu: "Không, , chỉ chúc mừng Lạc Di."
Vẻ mặt căng thẳng đến mức dấy lên lòng hoài nghi của các bạn đồng hành, phản ứng thái quá.
Kim Hyeon Jun nước mắt, trong lòng cực kỳ điên cuồng, còn cố gắng nở nụ , vẻ việc gì cả.
Lạc Di chậm rãi bước lên sân khấu, tư thế thanh lịch và nhàn nhã, bình tĩnh ung dung, hề luống cuống.
Cô mỉm với , vô cùng duyên dáng và xinh : “Xin chào , là Lạc Di đến từ Trung Quốc, đang là nghiên cứu sinh bậc tiến sĩ tại Harvard. , vẫn nghiệp, mười tuổi học, mười sáu tuổi thi đậu Đại học Bắc Kinh, lấy song bằng ngành vật lý và máy tính, hai mươi tuổi nhận Harvard học bằng tiến sĩ, hai mươi hai tuổi đây phát biểu.”
"Người khác đều là thiên tài nhỏ học, năm nào cũng đầu trong các kỳ thi, mỗi chỉ quan tâm đến việc kém thứ hai bao nhiêu điểm, thể thông thạo bốn thứ tiếng một cách dễ dàng." Vẻ mặt cô nghiêm túc, lời lẽ đầy khí phách: "Bọn họ đều sai , rõ ràng chỉ là một kẻ lười biếng bình thường."
Khán giả bên chọc : "Ha ha ha."
Thông thạo bốn thứ tiếng mà là lười biếng ư? Đứng hạng nhất mỗi năm mà chỉ bình thường thôi ? Có chút đáng yêu.
Lạc Di chững chạc, giọng điệu nghiêm túc hươu vượn: “Sự đời của bút ghi âm bắt nguồn từ việc cảm thấy buồn chán trong khi nghỉ hè, nhàn rỗi việc gì nên vô tình tạo nó, , bỏ bộ thời gian nghỉ hè."
“Còn MP3 là do nhạc khi du lịch nhưng , tìm khắp cửa hàng bách hoá cũng tìm thứ , còn cách nào khác đành tự . Về phần USB là do thi đậu Harvard, mang thêm một ít tư liệu, nhưng quá bất tiện, ngay máy bay sang Mỹ nảy ý tưởng .”
Khán giả đang dần im lặng, kinh ngạc cô gái đang sân khấu lấp lánh ánh đèn.
"Trời đất, tài giỏi như , bình thường nào cũng ?"
Có nhịn cất giọng hỏi: "Còn máy điều khiển trò chơi thì ?"
Lạc Di chỉ bản , mặt mày cong cong: “ là một nhàm chán, suốt ngày bộ từ trường về học viện, cuộc sống giải trí phong phú, nhiều màu sắc, các bạn cùng lớp và tiếng chung, giống trẻ tuổi, xong lời vui, nên mày mò máy điều khiển trò chơi để cùng chơi, như chẳng chủ đề chung ? Máy điều khiển trò chơi đời như thế đấy."