Lễ bế mạc kết thúc nhiều để mắt tới, nháo nhào đến chào hỏi, hy vọng cơ hội hợp tác.
Lạc Di đành đánh Thái Cực, mấy lời êm tai, dù đưa câu trả lời rõ ràng cũng thể xúc phạm khác.
Đột nhiên, một bóng lao tới: "Con nhóc thối , cô mà cướp mất cơ hội lên sân khấu phát biểu của cháu trai , rốt cuộc dựa cái gì?"
Không ai khác chính là Kim Woo Jung, vẻ mặt dữ tợn, cả hung bạo như dã thú.
Ông bỏ nhiều tiền như , tốn nhiều tâm tư như , một lòng nâng cháu trai lên một vị trí cao hơn, kết quả một cô gái Trung Quốc chặn đường!
Ông như phát điên! A a a!
Lạc Di kinh ngạc mở to hai mắt: "Cháu trai ngài là ai? Gì mà cướp chứ? Cơ hội như thế mà còn cướp ? Không so bằng thực lực ? Chẳng lẽ ngài…"
Cô tiếp mà chỉ đầy ý vị sâu xa.
Người xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường Kim Woo Jung, dùng thủ đoạn ?
Kim Woo Jung lửa giận che mờ lý trí, tức giận hét lên: "Cháu giỏi hơn cô nhiều, cô là cái thá gì chứ, chỉ là một thầy giỏi thôi ? Có quỷ mới các lén lút mờ ám gì với …"
Ánh mắt Lạc Di phủ đầy băng giá: " cháu ông là ai, Kim Hyeon Jun, chẳng trách mới sáng gã với rằng gã sẽ lên sân khấu diễn văn, bảo xem cho kỹ, còn bảo chụp vài tấm ảnh mắt cho gã, lúc đó cho rằng gã chỉ đang giỡn thôi, nhưng giờ xem còn ý khác."
Cô thẳng thừng xé mặt, điểm tên Kim Hyeon Jun, lòng tò mò tất sẽ tra.
Mọi xong đều nghĩ, ồ, cái tên lạ thật, qua bao giờ. Theo lý thì sẽ thể ai là lên sân khấu phát biểu, trừ khi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-916.html.]
Lạc Di khẽ thở dài một , chút thương hại : "Cháu ông , lớn tuổi hơn , nhưng trong tay bất kỳ thành quả nghiên cứu khoa học độc lập nào, đều nhờ giáo viên hướng dẫn dìu dắt mới thể một bài luận văn hợp cách, nghiệp nhiều năm cũng chẳng hề nổi một công trình nghiên cứu khoa học. Có vài , tầm thường như thế mà tự tin như ."
Ban đầu cô chẳng lòng mà xé mặt, nhưng nhà chủ động tiếp cận cô bẽ mặt như , cô còn cách nào khác đây? Chỉ đành thành cho ông thôi.
"Cháu …" Cánh môi Kim Woo Jung run lẩy bẩy, một lòng dùng dữ liệu áp đảo đối thủ: "Thằng bé nghiệp trường đại học hàng đầu, công ty Weisoft ở thung lũng Silicon."
Mặt Lạc Di đầy vẻ ông đùa với đấy chứ, đầu óc vấn đề : "Ở đây ai nghiệp trường đại học hàng đầu? Này cũng đáng đem khoe ư? Cháu ông là chủ công ty Weisoft ? Này thì còn thể diễn đàn doanh nhân khoe một hồi."
Này là hội thảo học thuật, chạy lộn chỗ , .
Một giáo sư nổi nữa: " ông chủ Weisoft, nhưng đó nước H."
Nơi đây là nơi để so thành tựu học thuật, so thành quả nghiên cứu khoa học. Chứ để so gì mà bằng cấp, văn bằng, chức vụ.
Đường đường một tên đàn ông mà tức giận hơn thua kiểu tầm thường như đúng là khó xem, còn chẳng bằng một cô gái nhỏ.
Có mỗi tí tố chất như , cho ông mười nghìn năm cũng thành tích gì.
"Tố chất kiểu gì thế, đây ? Hẳn ban tổ chức nên tra xét thử, mặt thông báo giải thích chút."
"Phỏng chừng là bỏ tiền để , bản lĩnh gì, tự cho là ghê gớm, đề nghị nên cho ông danh sách đen."
"Thật nực , nghĩ cứ bỏ tiền là thể lên sân khấu diễn văn ? Cho rằng chúng là ai chứ?"
Rất nhiều tinh vây xem giúp Lạc Di, nguyên nhân là ấn tượng của bọn họ với Lạc Di đều cực kỳ .
Người tài mạo song , thực lực thật sự, hài hước duyên đáng yêu.