Lạc Di ngơ mặt, thế mà đoán đúng?
"Ha ha ha." Tiêu Thanh Bình nhịn , mấy biểu cảm nho nhỏ của cô thật là đáng yêu, quá là đáng yêu.
Khóe miệng quản lý khẽ nhếch lên: "Một câu hỏi cuối cùng, ngày tháng năm đời của chủ nhân két sắt ."
Hai mắt Nhiếp Khôn Minh sáng lên, câu ông , trong lý lịch cũng .
"Ngày 8 tháng 7 năm 1940."
Kết quả quản lý lắc đầu: "Không đúng."
Nhiếp Khôn Minh ngây ngẩn cả , đúng? Chẳng lẽ ngày sinh trong lý lịch giống với ngày sinh thật ? Hoàn khả năng đấy.
Ca khó .
Lạc Di im lặng mấy giây, vẻ mặt vô cùng phức tạp, khẽ thở dài một : "Ngày 11 tháng 8 năm 1939."
Cuối cùng quản lý cũng lộ vẻ tươi : "Chúc mừng vượt qua bài kiểm tra, mời theo ."
Ông tự dẫn bọn họ kho báu lòng đất, qua một tầng một tầng cửa mật mã, tổng ba lớp cửa mới tiến kho báu.
Toàn khu là từng dãy két sắt, thấy điểm cuối, cực kỳ hùng vĩ.
Quản lý dẫn bọn họ đến một chiếc két sắt xong thì lánh chỗ khác.
Nhiếp Khôn Minh im lặng hồi lâu: "Chẳng trách là cần chính chủ hoặc chính chủ đến, ba câu hỏi khác thể trả lời . cháu ngày sinh thật của ông ?"
Lạc Di trả lời ông , mà về phía Tiêu Thanh Bình: "Thanh Bình, còn nhớ ngày hôm đó ? Ông mua nhiều đồ về ăn, còn chuẩn một cái bánh ngọt lớn."
Vẻ mặt Tiêu Thanh Bình đôi phần hồi tưởng: "Anh nhớ, lúc đó cho là ông đang em vui, hóa đấy là ngày sinh nhật của ông ."
Lý Dương gì cả, chỉ vui vẻ đãi bánh ga-tô, bảo Lạc Di ăn nhiều một chút.
"Lúc ăn bánh ngọt, ông còn một câu, năm 1939 là một năm đặc biệt." Lúc Lạc Di thuận miệng hỏi một câu, Lý Dương mà , cô cũng coi là chuyện đáng kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-918.html.]
Bây giờ nghĩ , nơi nơi đều ẩn chi tiết, thật là.
Nhiếp Khôn Minh khẽ lắc đầu, vài thông minh, tiếc là con đường ngay thẳng.
Ông lấy hai chiếc chìa khóa , nhét lỗ khóa phù hợp, két sắt bật mở.
Ba mươi con cá đù vàng* nhỏ, một triệu đô la Mỹ gửi ngân hàng Thụy Sĩ, những món cũng đủ một lo áo cơm sống qua hết nửa cuối cuộc đời.
(*Cá đù vàng đắt tiền, 4.900 cân thể lên đến 33 tỷ đồng.)
Két là đường lui do Lý Dương tự chuẩn cho chính .
Ngoài còn một hộp gấm xinh , nhưng mở . Nhiếp Khôn Minh nghiên cứu cả nửa ngày, về phía Lạc Di: "Cháu đưa bác con dấu bạch ngọc thử."
Lạc Di mò con dấu nhỏ từ trong túi, Nhiếp Khôn Minh đặt con dấu khe kín, răng rắc, cái hộp mở, phát tiếng.
Là một cặp chén? Màu tươi.
Nhiếp Khôn Minh cảm thấy chút kỳ quái, cái bát thì gì đặc biệt? Có thể khiến cho Lý Dương trịnh trọng đặt két sắt như ?
Lạc Di chỉ cảm thấy thứ khá quen, nhưng nhất thời thể nhớ .
Tiêu Thanh Bình đoạt lấy cái hộp, thận trọng chăm chú cái bát cả buổi, càng càng khích động.
Nhiếp Khôn Minh khỏi hỏi: "Này là gì?"
Hai mắt Tiêu Thanh Bình tỏa sáng lấp lánh: "Này là chén sứ Đấu thái hoa văn gà, thuộc thời Thành Hóa*."
(*Chiếc chén thật, mang họa tiết gà trống, mái của hoàng đế Thành Hóa thời Minh, giá 35 triệu USD, là bảo vật gốm sứ Trung Quốc.)
Lạc Di choáng váng, cô chứ trông nó quen mắt như , là bảo bối từng lên giá đến chín chữ ? Lúc xem tin tức cô còn ngó qua thêm mấy .
"Ôi, Tiêu Thanh Bình, cầm cho vững đấy, đừng run đừng run."
Tiêu Thanh Bình vội vàng thả cái hộp về két sắt, tay run khống chế .
Nhiếp Khôn Minh hiểu nhiều về đồ cổ cho lắm: "Năm Thành Hóa ? Vậy hẳn là đồ cổ triều Minh, hẳn là đáng tiền, ."
Lạc Di chăm chú trừng trừng chén hoa văn gà, xinh quá .