"Bác cả , đây là kho báu hiếm thấy đó, nổi tiếng mấy trăm năm, là vua trong làng đồ sứ, là bảo bối nhiều nhà sưu tập đồ sứ tha thiết ước mơ, cả hoàng đế triều Thanh cũng xem như trân bảo, một cái cũng khó tìm, mỗi mắt đều gặp tình trạng tranh cướp. Chớ chi một cặp, giá trị thể dùng tiền tài để cân nhắc ."
Cô bán, tiếc là, đây thứ cô thể giữ.
Hai mắt Nhiếp Khôn Minh sáng rực lên, tính là bảo bối cấp bậc quốc bảo á? Hiếm đến như ? "Thế… Không thể để cho cháu , đưa Cố Cung cất giữ."
Phỏng chừng đây là thứ Lý Dương lén mang khỏi nước, bây giờ trở về để cố hương sắp đặt mới đúng.
"Ai, đau lòng." Lạc Di lưu luyến thở dài một : "Sớm thế thì đưa bác tới ."
Nhiếp Khôn Minh thận trọng cất kỹ thứ: "Cháu cũng sưu tập đồ cổ mà, cháu thích giá trị của đồ cổ chứ gì, cá đù vàng với đô la Mỹ đều thuộc về cháu."
"Được , cá đù vàng cho bác, kinh phí hành động." Ngoài miệng Lạc Di tiếc nhưng thật cô rõ ràng, nhiều thứ thể nghĩ, nhiều thứ thể cưỡng cầu: "Người thấy phần nha."
Đây là điểm Nhiếp Khôn Minh thưởng thức ở cô nhất, nhanh gọn lẹ, tham lam, nắm giữ chừng mực.
"Bây giờ cháu cũng chẳng thiếu tiền, cần , bác đích xin cho cháu một mảnh đất? Cháu thích thứ đó nhất mà."
Lạc Di híp mắt đáp : "Được , một triệu đô la Mỹ đổi mảnh đất đấy, cháu cũng chiếm hời của quốc gia."
Nhiếp Khôn Minh càng thích cô hơn, lòng đứa nhỏ rộng rãi, bạn đối xử với cô, cô hiểu , sẽ đáp càng nhiều hơn.
Ông trêu ghẹo: "Ai thấy phần ? Không chia cho Tiêu Thanh Bình chút nào ?"
Tiêu Thanh Bình lập tức tỏ thái độ: "Của cháu chính là của cô , cho cô hết ."
Lạc Di vui vẻ mặt, cô chỉ thích thái độ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-919.html.]
Ba yên lặng thu dọn đồ khỏi ngân hàng, hẹn mà cùng thở dài một .
Nhiếp Khôn Minh chợt nhớ tới một chuyện: "Thanh Bình, cháu hiểu rõ về tranh chữ đồ cổ lắm ?"
Tiêu Thanh Bình khiêm tốn đáp: "Gặp nhiều nên cũng hiểu chút da lông thôi ạ."
Bấy giờ Nhiếp Khôn Minh mới nhớ tới bối cảnh gia đình , nhà từng cất trữ nhiều bảo bối cổ, tiếc là trong lúc loạn lạc tất cả đều mất sạch, còn gì cả.
"Vậy cũng , hội đấu giá Zurich sắp sửa tổ chức một buổi đấu giá, trong đó ít món tranh chữ đồ cổ tuồn từ nước ." Giọng ông phần ngưng trọng: "Mục đích chuyến của bác là phụng mệnh mua một món trong đấy về, cháu giúp bác xem nhé."
Có thể khiến ông mặt, đấy chắc chắn là bảo bối cấp bậc quốc bảo.
"Vâng." Tiêu Thanh Bình chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý, sức vì quốc gia là chuyện thể chối từ.
Nhà đấu giá Zurich là nhà đấu giá nổi tiếng nhất thế giới, tất cả những món đồ đấu giá đều là bảo vật quý hiếm, thu hút vô giàu đổ xô đến.
Trang trí tương đối xa hoa, bước cửa đối xử như khách quý và phục vụ tỉ mỉ.
Ở đại sảnh khu vực buffet, món ăn nào cũng .
Lạc Di lướt qua tháp sâm panh cao ngất ngưởng, vô cùng đồ sộ, rượu vang đều đến từ các nhà máy rượu nổi tiếng nhất nước Pháp, giá trị.
Lạc Di lấy một ly rượu vang La Romanee Conti Pinot Noir đến từ Burgundy, Pháp, loại rượu hiếm và đắt tiền, mệnh danh là rượu mộng mơ.
Cô còn híp mắt : “Tuyệt đối thể bỏ qua loại rượu đế vương , ngoại trừ mắc tiền thì vấn đề gì khác, đều nếm thử .”
Nghe cô như thế, Tiêu Thanh Bình uống rượu cũng gọi một ly, vị nho ướp lạnh mang cảm giác nhẹ nhàng phong phú, hương trái cây nồng đậm, vô cùng thích hợp uống mùa hè.
“Quả thật tệ.” Tiêu Thanh Bình nhịn khen một câu.
Nhiếp Khôn Minh uống, ông còn việc chính , vô cùng kiềm chế: “Lạc Di, cái gì cháu cũng ?”