Mỗi khi thấy những lời chúc mừng, hiệu trưởng đều cảm nhận sự thỏa mãn và khoái trá nay từng .
Lạc Di cân nhắc một chút đáp: “Em sẽ nỗ lực tranh vị trí nhất, nhì gì đó.”
Hiệu trưởng trông đợi nhiều như thế, nhưng ai mà thành tích càng cao càng ?
Ông giờ đây chỉ kéo Lạc Di khóa bồi dưỡng trọng điểm: “Đây là một bài thi thử, em ngay tại đây , để thầy đánh giá thử xem thế nào.”
Ông đơn giản thế thôi, nhưng thực chất, để bài thi , ông nhờ nhiều quen, vì đây là bài thi học của trường trọng điểm ở thành phố Thượng Hải, mà chất lượng giáo dục ở đó thứ nhất, thứ nhì cả nước.
“Vâng.” Lạc Di ngoan ngoãn cầm bài thi lên, bắt đầu .
Mỗi khi chuyên chú một vấn đề, cô luôn tập trung hết sức, như luôn dễ thành công hơn.
“Hiệu trưởng, thầy đây chút.” Cô giáo Vương xuất hiện ở cửa phòng việc, hiệu cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thoáng liếc cô học trò nhỏ đang cặm cụi bài thi, nhẹ chân cửa: “Có chuyện gì?”
Vương Hải Yến nhếch môi, lộ vẻ mặt đáng thương: “Chồng uống say đánh , khổ quá, nên gì đây?”
Bà một lòng si mê đàn ông mắt , nhưng vững tâm sắt đá, Vương Hải Yến chẳng dám hao tổn hết thanh xuân một ngó đến , chờ nổi nữa, đành kết hôn với một gã nông dân cùng thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-93.html.]
Người chẳng văn hóa, thích uống rượu đánh đập vợ con, hai vợ chồng vốn nền tảng tình cảm từ .
Hiệu trưởng cau mày khó chịu, gọi là vì chuyện như ? Chuyện riêng mỗi nhà, ai thể xen , ai xen ?
Huống hồ, ông chỉ là ngoài, một chẳng liên quan gì.
“Nếu đánh , cũng đánh nữa, thì li hôn .”
“ phụ nữ từng li hôn thì ai nữa ?” Vương Hải Yến vốn chẳng thích chồng , nếu do đến tuổi, điều tiếng xung quanh quá nhiều, cha em ý kiến, thì bà cần chọn bừa một như thế.
Từ đầu đến cuối, bà chỉ thích một , chính là đàn ông mắt đây: “Nếu đồng ý cưới thì sẽ về li hôn với luôn.”
Hiệu trưởng lạnh lùng bà một cái đầu bước , năm xưa cưới thì hiện tại thể đồng ý cưới.
Vương Hải Yến tức đến nghiến răng: “Đến nay còn kết hôn, vì trong lòng còn nhớ đến cô ? Đàn ông các thế? Cô thì gì ? Mặt mũi thì cũng thường thường, còn chẳng bằng mà.”
Bà hiểu, rốt cuộc kém Ngô Tiểu Thanh ở chỗ nào.
Hiệu trưởng cảm thấy thật nực : “Đi mua cái gương mà soi cho cẩn thận .”
Thật là, chẳng tự phận, mặt to hơn mâm còn tưởng thật xinh ?
Quan trọng nhất là, Ngô Tiểu Thanh từng tiếp thu nền giáo dục cao cấp, phong thái và lối hành xử đều hơn , là phượng hoàng cành cao.
Vương Hải Yến ghen ghét điên , phượng hoàng đánh trụi lông còn chẳng bằng gà quê: “Cô là con gái nhà địa chủ, chỉ là đứa ở đợ nhà , dù sách, bằng cấp thì cũng chỉ là một đứa ở, bao giờ để mắt.”