Giết địch một ngàn nhưng tự tổn hại tám trăm, đây là cách nghĩ của một thương nhân.
Tên thuộc hạ miệng cay đắng : “Chúng mới điều tra , quyền sở hữu của các công nghệ kỹ thuật bán đứt cho công ty Bắc Đẩu, mà là bọn họ cùng với nghiên cứu phát triển các công nghệ ký kết một bản hiệp nghị, đó là hợp đồng về quyền sử dụng các phát minh , một năm ký một .”
Người đời đều cho rằng quyền sở hữu kỹ thuật trong tay công ty Bắc Đẩu.
Robert cả như sét đánh, cả khuôn mặt trở nên tái mét, lớn tiếng rống giận hét lên: “Cái gì? Một năm ký hợp đồng ? Điều tương đương với bóp cổ công ty Bắc Đẩu , bọn họ đáp ứng điều kiện hà khắc như chứ?”
Anh thể hiểu loại hợp đồng c.h.ế.t tiệt ! Tên ngu ngốc nào ký nó chứ! Người bình thường đều sẽ như !
Tên thuộc hạ sắc mặt của ông chủ nhà , yên lặng lùi vài bước: “Hơn nữa, trong bản hợp đồng ký kết đó đề cập đến một vấn đề, đó là nếu như công ty đổi chủ, thì nghiên cứu quyền chấm dứt hợp đồng.”
Thứ mà bọn họ coi trọng nhất là quyền sở hữu của những kỹ thuật công nghệ đó, những thứ đều là gà đẻ trứng vàng, nhưng mà chỉ sợ bọn họ thất vọng .
Quốc gia của bọn họ coi trọng quyền sở hữu trí tuệ, quyền sở hữu hoặc là giấy ủy quyền thì tự tiện sử dụng, nếu sẽ kiện tụng, hơn nữa còn thể đòi tiền bồi thường với giá trời.
Tâm tình của Robert vô cùng tồi tệ, hung hăng đập cái ly xuống đất. Vậy thì , bọn họ vẫn còn nhà máy điện tử, mấy ngàn mẫu đất, ở trung tâm của thành phố San Francisco còn một tòa nhà cao tầng, những thứ cũng trị giá mấy chục triệu đô la Mỹ.
Anh là thích tòa nhà đó, nó ở một khu vực , nếu như lấy chỗ đó tổng bộ thì là thích hợp.
Thuộc hạ yên lặng lui về phía vài bước: “Cái đó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-937.html.]
Vừa thấy vẻ mặt , Robert một loại dự cảm : “Lại nữa ?”
Thuộc hạ hít sâu một : “Ba ngàn mẫu đất cùng với tòa nhà ở trung tâm thành phố San Francisco nguyên bản thuộc về gia tộc Kuroki…”
Robert vô cùng thấp thỏm, Nói lòng vòng cái gì ? Có cảm thấy phiền . “Những thứ đều cả , trọng điểm .”
Thuộc hạ cố nén xúc động bỏ chạy, cẩn thận từng li từng tí : “Sau chuyển nhượng đến danh nghĩa của Lạc Di, cũng chính là nghiên cứu phát triển những sản phẩm , đó cô đưa cho công ty Bắc Đẩu sử dụng miễn phí những khu vực , nhưng đó bọn họ ước định với , đó là một khi công ty đổi, thì những thứ đều trả cho cô .”
Nói cách khác, cho dù công ty rơi tay khác , thì những thứ đáng giá nhất vẫn là của Lạc Di.
Robert sợ đến ngây , thể tin lỗ tai của , nó: “Cô dùng những sản nghiệp để đổi lấy một cái quyền sử dụng điều khoản kỳ lạ ?”
“Chắc là , phần lớn tiền mà chúng theo dõi chuyển tài khoản ẩn danh của cô .” Thuộc hạ yếu ớt bổ sung một câu: “Cô là một Trung Quốc.”
Robert phát điên lên, đập phá đồ đạc, động tác của thuộc hạ nhanh chóng tránh sang một bên.
Tên thuộc hạ tỏ vẻ thể hiểu tâm trạng lúc của ông chủ nhà .
Muốn đựng nước mà lấy rổ tre đựng thì cũng bằng , còn tạo cục diện lớn như , thật là mất mặt mà.
Robert khi phát tiết một trận thì kiệt sức đến mức thở hổn hển, tức giận mắng chửi. “Con nó đây là đầu óc kiểu gì ? là đồ bệnh thần kinh.”
Thuộc hạ cũng là từng trải sự đời, những hiệp nghị kỳ lạ hơn đều từng gặp qua: “ thể phủ nhận rằng sự ràng buộc sâu sắc như đều lợi cho cả hai bên.”