Chỉ là lợi ích gì đối với những tham vọng khác như bọn họ mà thôi.
Robert còn thể gì đây? Những thứ đều ghi bằng giấy trắng mực đen.
Anh nghĩ đến mấy đối tác thì lập tức đau đầu, còn đang chờ để chia tài sản. “Còn mấy cái nhà máy điện tử......”
Tên thuộc hạ vạch trần sự ảo tưởng cuối cùng của “Theo như thỏa thuận ban đầu, một công ty tên Lemon quyền mua nó đầu tiên vì một phần vốn ban đầu của Bắc Đẩu vay từ công ty .”
Cho nên, nộp đơn xin phá sản chỉ là đang tiến hành theo quy trình, việc đều chuẩn xong hết .
Robert: “...”
“Không , gặp cô gái tên Lạc Di đó.”
Anh cảm thấy còn thể cứu vãn một chút.
Robert thẳng đến trường học, nhưng thật đáng tiếc, Lạc Di ở trong trường học, mà cô đang theo giáo viên để tham dự cuộc họp.
Liên tiếp vài ngày đó, cô đang bận họp thì là ở trong phòng thí nghiệm, ngay cả mặt cũng thấy .
Lạc Di từ trong phòng thí nghiệm , mệt mỏi ngáp dài, nước mắt cũng chảy .
Bỗng nhiên mấy đàn ông chặn đường cô : “Xin chào cô Lạc Di, là Robert, mời cô ăn một bữa cơm.”
Lạc Di vô thức lui về phía vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn dọa cho trắng bệch: “Thật ngại quá, thật sự là mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi.”
Robert vô cùng mạnh mẽ: “Sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian của cô , chúng cứ chuyện ở quán cà phê bên trong trường học , mời cô.”
Anh nửa mời nửa ép buộc đưa Lạc Di tới quán cà phê, từ xuống cẩn thận đánh giá cô gái mắt, tóc tai của cô rối bời, mặc một cái áo ca rô và một chiếc quần jean đơn giản nhất, đeo một cặp kính gọng đen thật to, là dáng vẻ của một con mọt sách điển hình nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-938.html.]
Loại thấy là dễ đối phó.
Vậy vấn đề là, những ý tưởng kỳ lạ là ai giúp cô nghĩ ?
Anh bắt đầu khoe khoang phận của , địa vị của cao như thế nào, quyền thế thế nào, lợi hại thế nào.
Lạc Di hết cả nửa ngày, mới tổng kết một câu: “Anh là một giàu ở trong xã hội thượng lưu, là một thượng nghị sĩ quyền thế, là ý ?”
Robert bày tư thái cao ngạo: “ , thấy cô là đáng thương, khác lừa gạt mà , cho nên mới cố ý tới đây để giúp cô.”
Lạc Di ở trong lòng trợn trắng mắt, trăm năm qua đều dùng cùng một cái cớ , thật sự là sự sáng tạo mà.
mặt cô tỏ cực kỳ yếu đuối: “ hiểu ý của .”
Robert liền một tràng: “Cô nên hợp tác với công ty Bắc Đẩu, đó là một tổ chức xa, việc ác nào mà …”
Lạc Di buồn ngủ ngáp một cái, đầu chậm rãi chuyển động, vô thức ghé ở bàn.
Robert hết cả nửa ngày miệng lưỡi đều khô, cúi đầu xuống thì, nó, cô dám ngủ ?
Anh vỗ bàn một cái, đánh thức Lạc Di, vẻ mặt của cô mơ hồ .
Robert bỗng nhiên loại cảm giác cực kỳ tội khi bắt nạt trẻ con, nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, ở ngay mặt của mà cũng thể ngủ , cô ngốc ?
Đây mà là một thông minh ? Xem chỉ chỉ thông minh IQ là cao, còn chỉ EQ thì thấp đến mức cho giận sôi máu.
“ mới chuyện gì cô đều thấy chứ?”
Lạc Di gọi một tách cà phê, cố gắng cho bản tỉnh táo một chút: “Công ty Bắc Đẩu là một công ty xa, mới là một chính nghĩa, chính nghĩa chắc chắn sẽ tiêu diệt tà ác, nhưng thể chứng minh là một chính nghĩa đây?”
Robert: “...”
.