Thực chất, bộ thôn Hồng Tinh đều là những gia đình cố nông từng là ở trong nhà Ngô Tiểu Thanh xưa.
Nhà họ Ngô ngày mặc dù là đại địa chủ nhưng thiện lương, đối xử với mướn trong nhà cũng tử tế, hà khắc với ai bao giờ, tiền công trả cho cũng hào phóng hơn, ngày lễ ngày tết còn quà tặng.
Những đứa trẻ thông minh khả năng còn thể giúp đỡ cho học, như hiệu trưởng và trưởng ban Vương đây đều nhà họ Ngô giúp đỡ đến trường.
khi gió lốc thổi tới, vài kẻ chỉ lo cho , vài kẻ lấy oán trả ơn.
Hiệu trưởng chợt thấy trái tim quặn thắt, nhưng nét mặt càng lạnh nhạt: “Hình như cô quên mất phận của nhỉ, khi cô cũng từng là hầu gái của cô …”
“Không .” Vương Hải Yến bóc trần gốc rễ, thẹn quá thành giận, đây là đoạn quá khứ khiến bà cảm thấy nhục nhã nhất, “Anh còn dám lung tung, sẽ tố cáo !”
Hiệu trưởng Ngô bà , ánh mắt đầy khinh bỉ, khi còn bé, bà nhà bán cho nhà khác con dâu nuôi từ bé, bà cầu khẩn Ngô Tiểu Thanh thu nhận và cứu thế nào?
Còn luôn miệng sẽ trâu ngựa báo đáp cơ đấy.
Năm Ngô Tiểu Thanh che chở mới thoát nạn, nhưng khi thế cục xoay vần, lập tức đ.â.m lưng Ngô Tiểu Thanh hề do dự, tố giác Ngô Tiểu Thanh ngược đãi, bóc lột .
Nhân phẩm thối nát như thế, thể lọt mắt ông ?
Lạc Di xong bài thi liền về lớp, đợi hiệu trưởng chấm thử xem thành tích đến .
Tiết toán học mới bắt đầu, Lạc Di xin phép một tiếng vị trí của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-94.html.]
Thấy trong hộc bàn thêm mấy món đồ chơi nhỏ, một con chuồn chuồn bằng cỏ, một ống đựng bút đơn sơ bằng trúc, một chiếc máy bay tre, tất cả đều thô sơ và trông khá vụng về: “Tuệ Tuệ, mấy cái ở thế?”
“Vừa mấy bạn ở lớp khác mang qua cho đấy.” Trình Tuệ dường như quen với phương thức biểu đạt sự nhiệt tình của các bạn khác là tặng đồ cho Lạc Di.
Không kẹo, chẳng sô cô la, nhưng mấy món đồ chơi tự tay lấy thế đáng yêu và đáng trân trọng.
Lạc Di cong cong khóe miệng, học sinh tiểu học ở đây thật là đáng yêu quá.
đúng lúc , ngoài cửa chợt một bóng xông tới, quát to: “Lạc Di!”
Một bàn tay vung qua, Lạc Di giật kinh sợ, vội ngửa để tránh, suýt thì ngã xuống đất.
Tất cả đều choáng váng, thầy giáo môn toán hết sức tức giận, dám xông lớp học đánh học sinh, Vương Hải Yến điên chắc: “Cô Vương, cô gì thế hả?”
Vương Hải Yến chỉ thẳng Lạc Di, hung hăng mắng: “Nó trộm tiền, nó là đồ ăn cắp.”
Lạc Di cô giáo Vương thích , nhưng ngờ bà thể thái quá đến mức vô duyên vô cớ vu hãm cô trộm tiền như thế …
Không đúng, bà ngu xuẩn đến thế ?
Vương Hải Yến vẫn như thể đang hết sức nóng lòng: “Hôm nay phát tiền lương, mới cất tiền ngăn kéo trong phòng việc, nhưng thấy tiền . Chẵn hai mươi đồng, mất sạch!”
Thầy giáo dạy toán cũng ngẩn , hôm nay thầy cũng lĩnh lương, cả nhà thầy đều trông tiền để sống, cho nên quá hiểu tiền đó quan trọng .
Vì thế, thầy hết sức thông cảm với Vương Hải Yến lúc : “Có lẽ cô nhớ nhầm, tìm chút .”