Tiêu Thanh Bình phất tay: "Ta chỉ lập mô hình giúp thôi, còn đều là công lao của em, nên cần đề cập tới ."
Giáo sư Johnson chẳng thèm quan tâm tới chuyện giữa họ mà vội vàng lôi kéo Lạc Di hỏi han ngừng, Lạc Di giải đáp trôi chảy, giải thích rõ ràng.
Cuối cùng giáo sư Johnson cũng tin đây là phát minh của cô, vô cùng vui sướng: "Có xin bằng sáng chế ?"
"Đã nộp đơn ạ." Có chuyên chuyện , thuần thục , đầu tiên: "Thầy xem giúp em chỗ nào cần cải tiến nữa ?"
Giáo sư Johnson thoáng qua Tiêu Thanh Bình: "Blake xem qua , còn cần thầy ?"
Mặc dù Blake khiêm tốn nhưng ai mà trình độ chuyên môn của cao cỡ nào chứ.
"Đương nhiên, cái của bạn trai và cái của giáo viên hướng dẫn khác chứ, trong mắt bạn trai thì em gì cũng cả." Lạc Di năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Còn giáo viên hướng dẫn thì sẽ nghiêm khắc hơn."
Giáo sư Johnson trợn trắng mắt, nghiêm khắc hơn?
Ông mang theo tâm thái soi mói để nghiên cứu tới lui một hồi, nhưng vẫn tìm khuyết điểm nào lớn.
Cũng khuyết điểm, dùng trong đối thoại hằng ngày thì ok, nhưng những câu chuyên sâu hơn, tính chuyên môn cao hơn thì phiên dịch .
mục tiêu của thứ là để dùng trong giao lưu hằng ngày thôi.
Còn thì thể nghiên cứu phiên bản cao cấp hơn.
"Thầy xin học bổng Life Sciences cho em , Blake cũng từng giành học bổng , dùng để khen thưởng cho những học sinh năng lực xuất sắc trong lĩnh vực khoa học."
Những thể giành suất học bổng là vô cùng hiếm , thể đếm đầu ngón tay, là những ưu tú nhất.
Lạc Di lập tức nhảy cẫng lên, vui vẻ mặt: "Cảm ơn thầy."
Giáo sư Johnson trầm tư: "Sản phẩm em vẫn giao cho công ty Bắc Đẩu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-950.html.]
Lạc Di chần chờ: "Sản phẩm phổ biến, thường thì bình thường sẽ mua, nên tạm thời em tính giao cho công ty Bắc Đẩu, em cân nhắc ."
Giáo sư Johnson vô cùng xem trọng sản phẩm : "Tính chuyên môn cao, cao hơn một bậc so với những sản phẩm của em, hàm lượng kỹ thuật càng càng thì chứng tỏ em bước một chân cánh cổng của giới khoa học."
Những sản phẩm đó kiếm tiền là chính, hàm lượng kỹ thuật lọt mắt các nhà khoa học, xem như loại hình cấp thấp.
máy phiên dịch thì khác, là sản phẩm tiến hóa từ cấp thấp lên cấp trung.
Có lẽ mang nhiều lợi nhuận nhưng thể mang đến sự cải cách to lớn.
Lạc Di ngờ ông đánh giá cao như thế, đúng là vượt ngoài dự kiến của cô: "Tốt như thật ? Em chỉ nảy linh cảm trong hội nghị học thuật Thụy Sĩ thôi mà, khác coi thường."
Giáo sư Johnson vươn tay vỗ lưng cô, còn tới gần một bàn tay to vươn tới cản .
Ông dở dở , ham chiếm hữu của Blake thật là.
"Em thêm vài cái hàng mẫu, thầy mang cho khác xem thử."
"Vâng ạ." Lạc Di đồng ý ngay, còn mời giáo sư Johnson ăn một bữa tối thịnh soạn.
Tưởng Kiện Vân nhận tin lập tức chạy tới: "Lạc Di, tại đưa thứ cho công ty Bắc Đẩu?"
Lạc Di sắp xếp sẵn từ : "Quá thu hút sự chú ý, em tính độc quyền, mà là trao quyền sản xuất từng nhóm, còn chọn thể quảng bá rộng rãi, xem như mượn sức đồng minh."
"Em sẽ trao quyền khối Đông Nam Á cho tổng công ty Bắc Đẩu Hong Kong, nơi sản xuất vẫn là trong nước như cũ, nhưng đừng mong loại sản phẩm phổ biến thể mang về bao nhiêu lợi nhuận."
Bởi khối Đông Nam Á ảnh hưởng lớn.
Tưởng Kiện Vân cau mày: "Sản phẩm phổ biến? Vậy tại còn bỏ công nghiên cứu phát minh gì? Lãng phí thời gian."
Tiêu Thanh Bình vùi đầu sách bên cạnh ngẩng đầu, châm biếm với vẻ mặt lạnh nhạt: "Bom nguyên tử cũng cần thiết đó, nhưng vẫn nghiên cứu phát minh?"