Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 972

Cập nhật lúc: 2025-03-26 23:00:21
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cố gắng nỗ lực học tập dốc hết sức suy nghĩ, hao hết tâm sức trải đường.

Sức lực con hạn, mà từ đến giờ cơ thể của Lạc Di vẫn mảnh mai, thấy lo lắng…

“Ai bản lĩnh gây chuyện với em chứ, Thanh Bình, cứ yên tâm, em thể nguyên vẹn trở .” Lạc Di cmar thấy chuyện nên : “Anh tin tưởng em ?”

Hốc mắt Tiêu Thanh Bình đỏ lên, tin tưởng là một chuyện, tình cảm là chuyện khác.

Vừa nghĩ tới sắp chia lìa là cảm thấy khó chịu thành lời.

Đời cần thứ gì khác, chỉ cùng cô gắn bó bên , bạc đầu đến già.

, cô sẽ đối mặt với áp lực lớn, chuyện cho thể thoải mái chứ?

Lạc Di ôm chặt lấy nhưng cố nén: “Đi thôi, chỉ là chính mà còn gánh vác kì vọng của nhiều .”

Cô sợ nếu ôm một cái thì sẽ nỡ buông tay.

Có đôi lúc Tiêu Thanh Bình hận bản quá lý trí: “Thật sự dứt bỏ tất cả, mặc kệ tất cả, chỉ ở bên em.”

“Đợi một chút thôi, nhiều nhất là một năm.” Lạc Di gánh vác quá nhiều thứ, lưng cô còn cha , thanh niên nhiệt huyết, lãnh đạo đang tha thiết chờ mong cô.

Bọn họ cũng đang cô.

Hai khó khăn tách , A Phượng bước đến, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị, thời gian sắp còn kịp nữa.”

Cơ thể Lạc Di chấn động, hốc mắt nóng lên: “Đi thôi, đừng để cho tâm huyết những ngày của em đều chảy biển đông hết.”

Tiêu Thanh Bình chịu buông tay: “Tiểu Di, thật sự yêu em.”

“Em cũng .” Lạc Di nhẫn tâm dùng sức đẩy.

Cuối cùng một tia sáng biến mất ở chân trời, mơ hồ âm thầm, Tiêu Thanh Bình xoay về phía trực thăng, khóe mắt ẩn chứa nước mắt.

Máy bay trực thăng cất cánh trong bóng chiều, càng lên càng cao.

Gió thu nhẹ nhàng thổi, mang một chút lạnh, tóc dài tung bay theo làn gió.

Lạc Di nhúc nhích như một pho tượng, hốc mắt A Phượng đỏ lên, chị nhỏ dễ dàng gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-972.html.]

Rõ ràng đều nỡ. thể suy xét cho mục đích lớn lao, tình cảm chỉ thể chôn sâu trong lòng.

Ngay cả khổ sở cũng thể thể hiện ngoài.

Khó, quá khó khăn.

cởi áo khoác choàng lên Lạc Di, Lạc Di đột nhiên bừng tỉnh, lúc mới nhận mặt lành lạnh, giơ tay mò, tất cả đều là nước mắt.

khó chịu.”

Một câu nhẹ nhàng nhưng cho A Phượng thấy đau đớn, nước mắt cũng chảy .

“Chị cứ , sẽ dễ chịu một chút.”

Lạc Di khẽ lắc đầu: “Bọn họ còn đang đợi , thôi.”

Cô xoay rời , dáng thẳng tắp như trúc, gió táp thổi ngã, mưa rào áp đổ.

Lúc cô về đến trong phòng sắp xếp tâm trạng, vẫn là cô thiếu nữ thiên tài bình tĩnh tự tin như cũ.

Giống như sự yếu đuối của cô bao giờ .

Trên ghế salon trong phòng khách kín , thấy tiếng mở cửa thì đồng loạt sang.

Ngài Bach đánh giá cô mấy , mắt đỏ, ? Dù cũng là phụ nữ: “Cô Lạc Di, cô ?”

Lạc Di tự nhiên: “ , tối nay ăn lẩu nhé, cùng ăn nhé?”

Nhà tư bản tin tưởng nước mắt. Chỉ tôn thờ kẻ mạnh.

Nhìn gương mặt mỹ của cô, trong lòng ngài Bach xuất hiện một chút tâm trạng khó hiểu: “Tất nhiên.”

Có một ít ngay cả tâm trạng cũng khống chế tự nhiên, kẽ hở.

Đáy nồi là lẩu uyên ương, một bên là lẩu cay tê, một bên là nồi tam tiên, dùng nước canh nấu súp thật sự thơm.

Lạc Di thích dùng nồi tam tiên để chần sơ thức ăn, nồi tê cay để ăn món mặn, tiết vịt thì ăn cay mới ngon.

Dương Nam Ba dùng đũa chung vớt tôm luộc lên bỏ hết bát của Lạc Di: “Anh còn nhớ em thích ăn cái .”

Lạc Di một chút: “Đã lâu vẫn còn nhớ nhỉ.”

Loading...