Bàn tay của gia tộc Robert vươn Hồng Kông, ông chỉ thể đưa an Hồng Kông, mà sân bay do chính phủ nước Y quản lý.
Cho dù trung chuyển thì cũng sẽ kiểm tra nữa, bên quản lý nghiêm ngặt, nhất là chuyến bay đại lục đặc biệt nghiêm.
Lúc , riêng gì kiểm tra chuyến bay nghiêm ngặt mà từng con đường cũng khống chế nghiêm, cho phép đưa bất cứ đồ vật gì qua, phong tỏa bộ phương tiện.
Tất nhiên, bên chính sách, bên đối sách, luôn cách mang theo gì đó.
Năm đó nhà họ Hoắc buôn lậu biển, đưa một chút vật tư khan hiếm đưa đại lục. Bởi , đưa đến đả kích lớn cho phía Y, nhiều sản nghiệp đều nhúng tay , buộc nhà họ Hoắc loại.
Tiêu Thanh Bình kìm : “Cái va li quan trọng, bác hãy tự hộ tống nó .”
“Quan trọng hơn nữa cũng ai cần, động tác nhanh lên một chút.” Nhiếp Khôn Minh đưa mắt sang, thuộc hạ đưa đến nhận lấy sáu chiếc valy.
Mà Tiêu Thanh Bình thì đưa đến nhà vệ sinh, lúc thì dung mạo cũng đổi, như một qua đường bình thường, chút điểm đáng chú ý nào.
Nhiếp Khôn Minh đưa một quyển hộ chiếu , bức ảnh đó với dung nhan của Tiêu Thanh Bình của hiện tại giống như đúc
“Máy bay từ Hồng Kông đến Thượng Hải sắp cất cánh , đây là hộ chiếu và vé máy bay, cầm lấy.”
Một tuần thì tám chuyến, ít đến thảm thương, may mắn chuyến của Tiêu Thanh Bình muộn nếu chỉ thể đổi sang ngày mai.
Cho dù cơ quan tính tưởng tận thì thiên thời địa lợi nhân hòa, một thứ cũng thiếu.
Vẻ mặt Tiêu Thanh Bình bình tĩnh nhận lấy đồ, lúc qua kiểm tra an ninh chặn : “Đứng .”
Tiêu Thanh Bình bất ngờ: “Chuyện gì ?”
Nhân viên quốc tịch Anh cầm hộ chiếu trong tay, đối chiếu bức ảnh, làn da đen nhưng… mắt sáng quá mức ?
“Tên, tuổi tác, ở , Thượng Hải gì?”
Tiêu Thanh Bình trả lời tự nhiên: “Giang Như Hải, ba mươi tuổi,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-974.html.]
Hồng Kông, công ty ở Thượng Hải việc nên cử công tác.” Hai đều đối đáp bằng tiếng Anh, đối đáp trôi chảy.
Nhân viên công tác bức ảnh mấy , đột nhiên dùng tiếng
Quảng Đông : “Là công ty nào? Ông chủ của là ai?”
Cách đó xa, Nhiếp Khôn Minh thấy trong lòng căng thẳng, , Tiêu Thanh Bình sẽ tiếng Quảng Đông, lớn lên ở thành phố từng tiếng vùng Quảng Đông.
Nghĩ chu đáo nhưng cũng lúc sơ suất, cho dù sắp xếp chặt chẽ chu đáo nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ chút ít bất ngờ xảy .
Trận địa của ông sẵn sàng đón địch, lúc nào cũng thể tay, nếu thật sự thì sẽ cướp chạy, trong sân bay hỗ trợ .
Trước khi đến sắp xếp mấy phương án và đường lùi. lúc , Tiêu Thanh Bình mỉm một chút, dùng tiếng Quảng Đông : “Công ty Khải Duyệt, ông chủ của tên là
Tằng Dĩ Chính.”
Nói trôi chảy tự nhiên như tiếng đẻ.
Nhân viên rõ Tằng Dĩ Chính là nào, thông tin cũng đúng nên lòng nghi ngờ cũng xuôi xuống, gấp hộ chiếu trả cho Tiêu
Thanh Bình: “Qua .”
Tiêu Thanh Bình cúi đầu cảm ơn, bước chân vững vàng, thản nhiên qua kiểm tra an ninh, khác gì một đường bình thường.
Nhiếp Khôn Minh thở phào nhẹ nhõm, thời khắc mấu chốt do Tiêu Thanh Bình tự tay.
mà, học tiếng Quảng Đông từ khi nào ? Nhiếp Khôn Minh chậm rãi theo phía , bất cứ lúc nào cũng thể bảo vệ.
Tiêu Thanh Bình lên máy bay vị trí của , theo lý thuyết nhanh sẽ cất cánh nhưng đợi hơn nửa tiểng rối vẫn động tĩnh gì.
Các hành khách cảm thấy sốt ruột, nhao nhao tìm nhân viên phi hành đoàn hỏi tình hình.
Nhân viên phi hành đoàn liên tục xin , đường bay phía đang chặn, đang điều chỉnh vân vân.
Nhiếp Khôn Minh nhíu mày, con thiêu nào loạn ? Tâm trạng của các hành khách càng ngày càng tệ, ầm ỹ lên, trả vé, đền bù gấp mấy .