Lạc Di vui, khuôn mặt nhỏ nghiêm , giật lấy chiếc đồng hồ trong tay ông , : "Được thôi, nếu các thèm, tiễn các nữa."
Cô trở mặt là trở mặt, giống như lật sách.
"Ôi, ôi, ý , ý là..." Ngài Damon do dự một lúc, đầu óc cuồng: "Chúng thực sự bản quyền bằng sáng chế, cô cứ giá ."
Thực tế càng miễn phí hơn, nhưng Lạc Di rõ ràng vui, thể gì khác cơ chứ?
“Không bán.” Lạc Di đơn giản và dứt khoát.
Ngài Robert lập tức vui vẻ mặt: "Tặng cho chúng ? Vậy thật sự cảm cô, cô đúng là một ."
Đây là dùng lời chọc tức Lạc Di, da mặt mỏng sẽ hổ phản bác, mà sẽ như họ mong .
Đáng tiếc, Lạc Di thích đẩy lòng vòng nhất: "Ha ha, ngài đối với khái niệm hiểu lầm gì chăng? Đối với con hiểu lầm gì chăng? nhà từ thiện, các cũng kẻ ăn xin, đúng ?"
Da mặt ba đều nóng bừng, chút hổ.
Ngài Damon từ lâu chứng kiến thủ đoạn của Lạc Di, thể , thể diễn, thể lừa , còn thể đào hố cho họ.
ngờ, cô qua cầu rút ván: "Chúng giúp cô mà."
Lạc Di ha ha, uất ức như thế, tâm tư của mấy lão già nhiều như , dầu mỡ mà tự hiểu.
" cũng giúp các phát tài, hỗ trợ cùng lợi. Theo nguyên tắc tự nguyện công bằng, đều lợi ?"
Lời lý đến mức ai thể phản bác.
Điều quan trọng nhất chính là thái độ của cô cứng rắn, một hai, tâm trí cực kỳ kiên định, ánh hào quang càng thêm mạnh mẽ.
Ngài Damon thua trận, cô đúng, ai ép buộc họ cả.
Ngay từ đầu, Lạc Di tại vị trí chủ đạo, bọn họ đóng vai trò hỗ trợ, một khi hình thành mối quan hệ thì khó thể đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-990.html.]
Ngài Bach hiểu rõ phong cách việc của Lạc Di hơn: “Cô thẳng , gì?”
“Có từng nghĩ đến việc cùng thành lập công ty ?” Khoé môi Lạc Di nhếch lên: “Chúng cùng kiếm tiền, cùng việc.”
Ba , mắt đảo qua đảo , hùn vốn?
Ngài Damon phần ghét bỏ: "Chỉ chuyên đồng hồ thể thao thôi ? Không lời mấy, sản phẩm quá đơn lẻ..."
Người mua thường nhu cầu kén chọn, ông , mà là vớt nhiều lợi ích hơn.
“Được thôi, tìm khác.” Lạc Di quen lấy lòng: “Trên đời bao giờ thiếu kẻ tiền.”
Bọn họ là thể thế , mà thể bất cứ lúc nào.
Còn Lạc Di, là duy nhất thể thế.
Cô gọi một cuộc điện thoại ngay mặt họ: "Joe, một kế hoạch đầu tư, hứng thú ?"
Joe đang mở một cuộc họp quan trọng, điện thoại di động đặt ở chế độ im lặng, ghét nhất việc cấp của điện thoại trong giờ họp.
Lúc điện thoại rung lên, tiện tay bấm tắt, chợt thấy dãy quen thuộc, lập tức nhấc máy mà một lời.
"Có, , , sẽ qua ngay."
Còn họp gì nữa, chộp lấy áo khoác chạy như bay ngoài, thậm chí còn quên cả dặn dò, cấp trợn mắt há hốc mồm, chuyện gì ?
Lạc Di gọi một cuộc khác: “Mesa, bên chị kế hoạch cần đầu tư…”
Lời còn dứt, giọng của Fath ở đầu dây bên truyền đến: “Chúng sẽ đặt vé máy bay ngay. À, , chúng sẽ máy bay tư nhân tới, nhất định đợi chúng đấy.”
Lạc Di vẫn gọi điện, nhưng ông Damon quỳ xuống mặt cô: "Bà nội của ơi, sai ."
"Đừng như , trong thâm tâm sẵn lòng, nhưng hổ chiếm lợi nhiều từ cô thôi."
“Vậy thì đừng chiếm nữa.” Lạc Di cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Ông Damon nước mắt, tại cô theo con đường thông thường chứ?