“Ai?” Tiêu Gia Lạc chiếc bình giữ nhiệt, cái bình quen thuộc, trong lòng cô nhanh chóng đáp án.
Tào Thanh nghiêng đầu , “Cậu đoán xem?”
Tiêu Gia Lạc mở bình giữ nhiệt , bên trong là nước đường đỏ trứng gà, vẫn còn nóng hổi, “Chu Húc Bắc.”
“Là ! Cậu là hôm qua hai cãi ? Cậu xem, dù cãi vẫn quên quan tâm .”
Tiêu Gia Lạc cắn môi, cô bỗng nhiên ban công xuống, Chu Húc Bắc còn ở đó nữa.
Cô về ký túc xá, lấy điện thoại chằm chằm điện thoại , bấm nhưng dám.
Sau đó cô gõ chữ trong QQ, gõ xóa, xóa gõ, cuối cùng cô vứt điện thoại sang một bên, thèm để ý nữa!
Chuyện tình cảm gì đó quá ảnh hưởng đến việc học của cô! Sáng nay cô còn một trang sách nào!
Tuyệt đối ! Đàn ông quan trọng bằng việc học! Tiêu Gia Lạc uống ực một ngụm lớn nước đường đỏ trứng gà, uống xong cô ợ một tiếng, đó chuyên tâm học bài.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chu Húc Bắc về ký túc xá cũng liên tục điện thoại, nhưng Tiêu Gia Lạc vẫn nhắn tin cho .
Anh úp cuốn sách lên đầu thở dài một , đó điện thoại rung lên, vội vàng cầm lên xem, cô … là Lương Xung.
“Alo?” Giọng Chu Húc Bắc .
Bên Lương Xung cau mày, “Nghe giọng vẻ cáu gắt lắm nhỉ? Là tớ đây!”
“Chuyện gì?”
Lương Xung ấp úng, lưỡng lự mãi mà gì.
Chu Húc Bắc: “…Không tớ cúp máy đây.”
“Đợi ! Tớ !” Lương Xung chần chừ nữa, lúc đang nghịch cuốn sách, “Cái đó… hôm qua khi tớ thì Tiêu Gia Lạc cô … cô giận lắm ?”
“Cô ? Nếu tớ xin cô thì ?”
Chu Húc Bắc , mà hỏi: “Cậu tại xin ?”
Lương Xung ấp úng : “Bởi vì của Tiêu Gia Lạc, là của đàn đó, hôm qua tớ nên nổi giận.”
“Tớ mua cho Tiêu Gia Lạc ít đồ ăn vặt xin cô thì ? Cô sẽ chấp nhận chứ?”
“Đây là đầu chúng cãi , cô sẽ bạn với tớ nữa chứ?” Lương Xung hít hít mũi.
“Không …” Chu Húc Bắc cũng , thật chút hối hận, nếu rõ thì chuyện vẫn sẽ như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-phao-hoi-hoc-kem/chuong-173.html.]
Anh cũng sợ cô bỗng nhiên né tránh, sẽ thèm để ý đến bọn họ nữa ?
“Sao ? Hôm qua gì với cô , đó cô thế nào ?” Lương Xung chút sốt ruột.
“Cô … gì.” Lương Xung xong lẽ cũng tức giận vì đàn đó sai, những lời đó là do .
“Tiêu , cô chắc chắn giận tớ .” Lương Xung ủ rũ cụp mắt, cúp điện thoại, đó tiếp tục về giường trằn trọc, mãi cho đến khi Nghiêm Chính gọi học.
Tiêu Gia Lạc cũng đang ở lớp, khi tan học cô đến phòng thí nghiệm gặp đàn , Tiêu Gia Lạc chút ngượng ngùng, “Chào đàn .”
Chiêm Thiên Lãng cũng chào cô, “Đàn em.”
May mắn là trong phòng thí nghiệm còn khác, Tiêu Gia Lạc vội vàng chuyện với những khác.
Tan học, Tiêu Gia Lạc tiếp tục tìm Chiêm Thiên Lãng để hỏi bài, mà nhanh chóng rời .
Mãi cho đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cô vẫn gặp Lương Xung và Chu Húc Bắc, cũng chuyện với họ, hai họ cũng tìm cô, là vì giận cô vì lý do gì khác.
Bình giữ nhiệt của Chu Húc Bắc vẫn ở trong tay cô, khăn quàng cổ của Lương Xung cũng ở chỗ cô, Tiêu Gia Lạc điện thoại lâu, cuối cùng vẫn chuẩn thu dọn đồ đạc.
Lâm Tư Nhược và Hà Tề Lôi cũng chuẩn về nhà, đều đang thu dọn đồ đạc.
Tào Thanh là rời đầu tiên, khi cô xuống lầu bỗng nhiên thấy chiếc xe quen thuộc , tại quen thuộc ư, bởi vì chiếc xe thường xuyên đến đưa đồ ăn và đón Tiêu Gia Lạc.
Người trong xe là ai thì rõ ràng, Tào Thanh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tiêu Gia Lạc, “Gia Lạc, của đến ?”
Tiêu Gia Lạc điện thoại rung thì thoáng qua, đó cô thấy Tào Thanh xe của Chu Húc Bắc đang ở .
Tiêu Gia Lạc giật , những ngày vì chuẩn thi cử nên cô cố gắng nghĩ đến chuyện .
Bây giờ cô chợt nhớ đến Chu Húc Bắc đây từng cô đến chỗ ở, nhưng bây giờ cô còn mặt mũi nào nữa chứ?
Tiêu Gia Lạc thu dọn xong đồ đạc nhưng ngay, Lâm Tư Nhược và Hà Tề Lôi bên cạnh cũng thu dọn xong và chuẩn rời , “Gia Lạc, còn ?”
“À, lát nữa tớ sẽ .”
“Được , tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai rời một lúc cũng nhắn tin Chu Húc Bắc đang ở lầu, nhưng Tiêu Gia Lạc dám xuống.
Cứ chần chừ mãi cũng cách, Tiêu Gia Lạc xuống từ ban công, cô thoáng cái thấy xe của Chu Húc Bắc.
Đàn ông gì mà sợ chứ! Huống chi là quen! Tiêu Gia Lạc tự nhủ!