Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-09-21 00:21:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Xung lúc mới buông cô . Tiêu Gia Lạc thở phào một lớn, vỗ n.g.ự.c Lương Xung, “Tập luyện đấy, suýt nữa là đè c.h.ế.t .” Cô chỉnh tóc, “Kéo kéo đẩy đẩy ký túc xá nữ thế còn thể thống gì nữa! Lỡ thấy thì ?”

Lương Xung cau mày, “Vừa nãy ôm cô gì? Đến lượt ôm cô thì cô !”

Tiêu Gia Lạc trừng mắt , “Sao gì? Với đến nữa?”

“Cái gì gọi là ‘ đến nữa’? Mấy ngày gặp chẳng lẽ cô nhớ ?”

“Không nhớ!”

“Vậy nhớ cô là chứ gì!”

Tiêu Gia Lạc: …

Cuối cùng, cô vẫn đẩy , xuống xe, “Đừng cả ngày cứ dính lấy như keo . đây!” Cô nhanh chóng chạy ký túc xá nữ.

Đợi bóng dáng cô khuất dạng, vẻ mặt tươi của Lương Xung lập tức trầm xuống, lên xe ghế phụ lái, ánh mắt rõ ràng về phía Chu Húc Bắc.

“Có giả vờ đáng thương để lấy lòng cô ?” Hai quen lâu như , hiểu Chu Húc Bắc nhất.

Chu Húc Bắc nhướng mày, “Thì nào? Mấy hôm còn đến chỗ ăn trưa, còn ngủ cùng nữa.”

Lương Xung trợn tròn mắt, nắm lấy cổ áo Chu Húc Bắc, “Ngủ cùng ? Hai … hai … chung chăn gối ư?”

Chu Húc Bắc gật đầu, “Cũng gần như !”

Đồng tử Lương Xung ngày càng mở lớn, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Gia Lạc, bên nhanh chóng nhấc máy, “Có chuyện gì?”

Lương Xung thẳng thắn, “ mặc kệ, cô cũng ngủ cùng , chung chăn gối!”

“Cút !” Tiêu Gia Lạc nhanh chóng cúp điện thoại!

Sau đó điện thoại của Chu Húc Bắc reo lên, là Tiêu Gia Lạc gọi đến, “Alo?”

“Có gì với ?”

Chu Húc Bắc vô tội, “Không mà, chỉ cô ngủ cùng thôi.”

“Anh cũng cùng cút ! Hai cái tên chó má!” Tiêu Gia Lạc cúp điện thoại, cái gì mà ngủ cùng ? Trời ơi đất hỡi, sự trong sạch của cô hai cái tên chó má hỏng hết !

Lương Xung ở một bên ha hả, “ thấy cô mắng là chó má!”

Chu Húc Bắc vẻ mặt vô tư, “Cô cũng mắng mà, cô chúng đều là chó má.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-phao-hoi-hoc-kem/chuong-213.html.]

Lương Xung thắt dây an , “Đưa về ký túc xá nam.”

Chu Húc Bắc động, vẻ mặt nghiêm túc, “Cô còn … sẽ từ chối chúng , cô từ chối một thì công bằng, từ chối hai sẽ công bằng hơn, hai cùng đau lòng thì hơn một đau lòng.”

Lương Xung lặp câu cuối cùng , đó trợn tròn mắt, “… Hai cùng đau lòng thì hơn một đau lòng? Anh chắc là ngược đấy chứ?”

“Không.” Chu Húc Bắc chắc chắn, “Cô như sẽ băn khoăn nữa, chúng còn thể an ủi lẫn .”

Hai , đó đều thấy sự khinh thường trong mắt đối phương.

thấy câu đó, mặc kệ, cứ coi như cô , dù cũng thể từ bỏ!” Lương Xung kiên quyết, “Nếu từ bỏ thì bỏ sớm .”

Chu Húc Bắc khởi động xe, “Từ bỏ ư? Không thể nào! Cô ‘chung chăn gối’ với , chịu trách nhiệm!”

Lương Xung cứng cổ, nghiến răng, “Lần nhất định sẽ chung chăn gối với ! Hơn nữa cô hôn ! Phải chịu trách nhiệm!”

Chu Húc Bắc: “Cô cũng hôn ! cũng hôn cô !”

Một phút đến ký túc xá nam, “Xuống xe!”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Lương Xung xuống xe, “Dù nữa! tuyệt đối sẽ buông tay!”

cũng !”

Hai ai chịu nhường ai, dù bám dai như đỉa cũng thể từ bỏ!

Tiêu Gia Lạc mặc kệ hai họ nghĩ gì, cô vẫn học như bình thường. Lúc tan học Chu Húc Bắc đến đón cô, cô nghĩ từ chối thì đừng để đưa nữa, nhưng phát hiện Lương Xung cũng ở xe.

Lương Xung thấy cô liền vẫy tay, đợi cô tới thì : “Tiêu Gia Lạc lên xe , chúng thảo luận chút chuyện ngủ nghê.”

“He he…” Tiêu Gia Lạc nặn một nụ lạnh, cô vọt lên ghế đóng sập cửa xe, một tay vươn ghế phụ lái, vòng qua cổ Lương Xung, bộ như siết cổ , “Anh nữa xem, thảo luận vấn đề gì?”

Lương Xung nhướng mày: “Chuyện ngủ nghê! Cậu ngủ cùng Chu Húc Bắc thì cũng ngủ cùng !”

Tiêu Gia Lạc nheo mắt Chu Húc Bắc, Chu Húc Bắc vô tội chớp chớp mắt với cô.

“Vậy bây giờ ngủ , sẽ bên cạnh .”

Đương nhiên Lương Xung chịu, giơ tay khoa tay múa chân: “Đồng sàng cộng chẩm, đồng sàng cộng chẩm! Ơ...!” Anh Tiêu Gia Lạc siết cổ, thật Tiêu Gia Lạc dùng nhiều sức, nhưng Lương Xung phối hợp thè lưỡi : “Ơ... siết c.h.ế.t , sai sai !”

Tiêu Gia Lạc buông tay, đó đưa tay véo má Chu Húc Bắc bên cạnh: “Rốt cuộc gì với tên ngốc hả? Hắn là tên ngốc nhỏ, còn là đồ xanh nhỏ! Trước đây còn mỉa mai đàn xanh, thấy mới đúng là xanh!”

Chu Húc Bắc: “Tớ sai .”

Loading...