Trịnh Tố Tuyết: “Không gì căng thẳng cả, hít thở sâu , , các ở phía , ở phía , các cứ theo là . Dù quên động tác cũng đừng hoảng sợ, cứ múa lung tung vài cái cũng .”
Lúc , tiết mục sân khấu là một màn ảo thuật, khiến khán giả bên liên tục hò reo.
Khi màn ảo thuật kết thúc, phía sân khấu thấy dẫn chương trình báo tên tiết mục của họ: “…Tiếp theo xin mời các bạn học sinh lớp Bảy khối Một mang đến điệu múa ‘Tưởng Nhớ Khuất Nguyên’.”
Khi màn nhung kéo lên, sân khấu phun sương khô, giữa làn khói mờ ảo, từng cô gái mặc trang phục cổ phong từ từ bước . Đầu tiên là tạo dáng, đợi tiếng nhạc vang lên, Tiêu Gia Lạc liền bắt đầu nhảy theo…
Mặc dù Trịnh Tố Tuyết dặn họ giữ nụ khi nhảy, nhưng Tiêu Gia Lạc một lúc thì cảm thấy cứng đờ, đó cô thả lỏng khuôn mặt một lát mới tiếp tục .
Lương Xung khán đài đang phim cho cô, nhận thấy cử chỉ nhỏ của cô bỗng nhiên phá lên , đưa máy ảnh cho Chu Húc Bắc, “Cậu xem kìa, dáng vẻ của Tiêu Gia Lạc , cứng đờ cả , cô còn tranh thủ lúc ai để ý thì đơ mặt , buồn c.h.ế.t mất!”
Chu Húc Bắc , quả nhiên là , khóe mắt cũng tự chủ mà cong lên . Sau đó Lương Xung cầm lấy máy ảnh, bộ sân khấu, thỉnh thoảng dí mặt Tiêu Gia Lạc.
Đang lúc vui vẻ, một bạn nam lớp Tám phía đột nhiên : “Chết tiệt! Thấy đứa thứ ba bên ? Vừa cúi xuống cái, cái vòng một đó… Đứa đằng cũng tệ, còn nữa… hì hì hì.”
Lương Xung sang bên , đứa thứ ba mà đó chẳng là Tiêu Gia Lạc ? Sắc mặt lập tức tối sầm. Chu Húc Bắc thì đạp một cái, Lương Xung đó cũng đá thêm một cú.
Người đàn ông đó suýt nữa thì ngã khỏi ghế, đầu thấy hai , “Các cái gì đấy!”
Lương Xung: “Còn bậy bạ nữa thì cẩn thận đấy! Cha mày đang mày đây.”
Người đàn ông đó tức giận dậy lý luận thì đột nhiên bên cạnh kéo , “Đừng nữa, đừng nữa, đó là Lương Xung và Chu Húc Bắc đấy, nhà quan hệ đấy.”
“ …”
“Họ quen cô gái .”
Người đàn ông đó mấp máy môi, dám thêm gì nữa, uể oải xuống.
Lương Xung tiếp tục chụp ảnh, cuối cùng cũng kết thúc. Tiêu Gia Lạc thở phào nhẹ nhõm. Khi màn nhung hạ xuống, bên vang lên một tràng pháo tay và tiếng hò reo, Tiêu Gia Lạc vội vàng chạy xuống sân khấu.
“Cuối cùng cũng xong , căng thẳng c.h.ế.t mất, dám xuống .” Mọi bắt đầu trò chuyện.
“Tớ cũng , siêu căng thẳng, may mà cuối cùng cũng kết thúc.”
Trở về chỗ , Tiêu Gia Lạc uống hết nửa chai nước. Trước đó, vì sợ vệ sinh nên cô dám uống nước.
Tiếp theo cho đến khi bộ buổi biểu diễn kết thúc, họ còn giữ để chụp một bức ảnh tập thể lớn mới tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-phao-hoi-hoc-kem/chuong-27.html.]
Thay quần áo xong, Tiêu Gia Lạc cảm thán cuối cùng cũng thể về nhà .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đến cổng trường, lẽ vì là buổi tối nên nhiều phụ đến đón con . Mẹ của Tiêu Gia Lạc tối nay ca đêm, nên Tiêu Gia Lạc ai đón, cô cũng cần ai đón, định tự bộ về.
Dù cũng mới mười giờ, đường phố vẫn còn qua , nhưng chẳng mấy chốc vai cô vỗ nhẹ. Quay đầu thì là Lương Xung và Chu Húc Bắc.
“Cuối cùng cũng , bọn tớ đợi một lúc đấy.”
Tiêu Gia Lạc: “Tớ tưởng các về từ lâu chứ. Đi thôi.”
“Đi thôi, thôi.”
ba ngang qua một quán nướng, cuối cùng còn ghé ăn xiên nướng mới về nhà.
Ngày hôm là nghỉ lễ, nhưng Tiêu Gia Lạc thì nghỉ. Cô sắp xếp ba ngày , để bản mỗi ngày thể nghiến răng dậy học, cô đặc biệt dán một tờ giấy lên tường bàn học, đó : “Không học thì chỉ thể sống trong nhà thuê và đẻ năm đứa con với một thằng xí!”
Mỗi ngẩng đầu thấy câu , Tiêu Gia Lạc cảm thấy tràn đầy sức lực.
Học cả ngày, buổi tối mở điện thoại , phát hiện điện thoại “khủng bố” tin nhắn. Lương Xung đó gọi cô ngoài xem họ chơi bóng rổ, nhưng Tiêu Gia Lạc trả lời, nên gắn thẻ cô liên tục, đó còn rủ uống sữa, khu vui chơi điện tử các kiểu.
Tiêu Gia Lạc trả lời tin nào, Lương Xung la lớn trong nhóm: “Tiêu Gia Lạc nghỉ lễ là biến mất tiêu ?”
Tiêu Gia Lạc lúc mới trả lời: “Đang học, đừng phiền!”
Lương Xung: “Chết tiệt! Ngày trời như mà học? Chúng cũng cần liều mạng thế chứ?”
Tiêu Gia Lạc: “Vì tớ hạng hai khối, mà là hạng bốn trăm mấy cơ.”
Lương Xung: …
Tiêu Gia Lạc liếc câu chữ tường, trả lời thêm một câu: “Không học thì khi nghiệp thể sẽ lấy một tên côn đồ và đẻ năm đứa con.”
Lương Xung: !!!
Lương Xung: “Không … thật giả ? Cậu thể lấy ?”
Tiêu Gia Lạc: “Cậu hiểu .”
Lương Xung: “Vậy cứ học , thảm thật đấy.”