Đường Thư Nghi gọi vọng  ngoài cửa, Triệu quản gia lập tức đẩy cửa tiến , khom lưng cung kính hỏi: “Phu nhân  điều gì chỉ bảo?”
Đường Thư Nghi: “Đến Ngô phủ, mời Ngô đại nhân tới đây, bẩm rằng  chuyện cần ông  đích  giải thích tường tận.”
“Vâng.” Triệu quản gia cung kính ứng tiếng, hành lễ xong liền   nhanh chóng lui .
Nhìn phong thái  việc dứt khoát, sảng khoái của nàng, sắc mặt Phương sơn trưởng vô cùng phức tạp. Mà Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng  khỏi  nàng bằng con mắt khác. Trước  bọn họ cũng từng kết giao với Tiêu Hoài , cũng từng gặp Triệu quản gia,  từng là trợ thủ đắc lực của Tiêu Hoài .
Bọn họ  từng thấy bộ dáng của Triệu quản gia lúc ở  mặt Tiêu Hoài , cũng y hệt như với Đường phu nhân hiện giờ. Điều  chứng tỏ vị Hầu phu nhân  mắt   thật sự trở thành chủ nhân đích thực của Hầu phủ, cả nội trạch lẫn ngoại viện đều quy về một mối.
Như , việc Lương gia gây rối thuở ,    thu xếp  chuyện êm  cho Hầu phủ, chẳng lẽ chính là vị Hầu phu nhân  ư? Nếu đúng như  thì Hầu phu nhân quả thật  hề đơn giản, chẳng hề thua kém bậc nam nhi.
Trong chốc lát, Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá  khỏi suy tư vạn phần.
Mà lúc , Đường Thư Nghi   ngơ ánh mắt của ba vị nam nhân trong phòng, thản nhiên an tọa, cúi đầu ngắm  đầu ngón tay ngọc ngà của . Lúc  nàng   còn vẻ sắc sảo như ban nãy, trở  phong thái Hầu phu nhân ung dung, quý phái.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến lòng  bất an.
Một lát , Đường Thư Nghi  về phía Nam Lăng bá hỏi: “Bá phu nhân dạo  vẫn an khang chứ?”
“Vẫn an khang. Hai ngày  còn nhắc mãi là  đến Hầu phủ bái phỏng. Chuyện   ít nhiều cũng nhờ  sự phối hợp của phu nhân, nếu   chẳng thể tóm gọn  kẻ nghiệp chướng .” Nam Lăng bá một  tính tình hào sảng, dứt lời còn bật  ha hả mấy tiếng.
Đường Thư Nghi cũng mỉm : “Chuyện  cũng là do Ngọc Minh  chỗ sơ suất,  cũng  nghiêm khắc trừng phạt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-135.html.]
Đề cập đến lũ tiểu tử trong nhà, Nam Lăng bá cũng đồng quan điểm. Hai  đàm luận vô cùng vui vẻ, tâm đầu ý hợp. Một lúc , Đường Thư Nghi  liếc  Tề Lương Sinh, cất lời: “Hòa Quang phủ ngài xem như ngoan ngoãn nhất trong  ba tiểu tử  .”
Tề Lương Sinh cũng vô cùng đau đầu với lũ hùng hài tử nhà . Dù  thích đàm luận việc nhà với  ngoài, song y cũng  nhịn  mà khẽ thở dài: “Tên tiểu tử  quả thực vô cùng gian xảo.”
“Những hài tử lớn chừng  đang độ tuổi phản nghịch, nếu  nghiêm khắc quản giáo e rằng sẽ hỏng việc.” Đường Thư Nghi  thốt lời,  liếc  Phương sơn trưởng,  mỉm  tiếp lời: “Khiến các phu tử trong thư viện  bận tâm nhiều, cũng phiền Phương sơn trưởng ngài nhọc lòng chăm sóc.”
Phương sơn trưởng: “...”
Sao  đời   nữ nhân như thế? Thoáng  còn khí thế bức , giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt, giằng co với , thoáng     oanh oanh yến yến. Thể diện ư? Nàng   cần đến!
  là  tươi  thì khó lòng  tay đánh trả. Phương sơn trưởng đành nhàn nhạt 'ừ' một tiếng xem như đáp lễ. Lúc ,   Đường Thư Nghi cất lời: “Mấy ngày , Ngọc Thần nhà  còn tấm tắc khen phu tử trong thư viện giáo dưỡng nghiêm khắc, nhân tài xuất hiện lớp lớp, tất cả đều nhờ  tài quản lý của Phương sơn trưởng đó !”
Phương sơn trưởng: “...”
Thật là hết lời để . Quả đúng là chỉ  phụ nhân và tiểu nhân là khó đối phó nhất, một lời cũng  sai!
Đường Thư Nghi thấy y   lời nào, cũng thấu rõ văn nhân trọng sĩ diện, đặc biệt là những bậc tri thức đức cao vọng trọng như . Bởi thế, nàng  tiếp tục trò chuyện cùng y, mà  sang hàn huyên với Nam Lăng bá và Tề Lương Sinh. Song, phần lớn vẫn là nàng cùng Nam Lăng bá đàm đạo, Tề Lương Sinh chỉ ngẫu nhiên thêm  vài câu.
Đường Thư Nghi hòa hoãn quan hệ với Phương sơn trưởng cũng  lý do sâu xa. Đại Càn trọng văn, địa vị của văn nhân cực kỳ cao, mà Phương sơn trưởng  là đại nho đương thời, địa vị càng thêm hiển hách. Môn sinh của y trải rộng khắp thiên hạ, cổ nhân  tôn sư trọng đạo, đắc tội y đến c.h.ế.t tuyệt chẳng  là hành vi khôn ngoan.
Xét tình thế hiện tại, khả năng cao là y   kẻ khác lợi dụng.
Có đôi lúc, cần cúi đầu thì  cúi đầu. Nàng cũng chẳng  kẻ  chịu  đôi chút ủy khuất.