“Mẫu ,  thấy kế sách  chẳng  thỏa ?” Tiêu Ngọc Minh thấy nàng vẫn trầm mặc,  : “Nếu ,   thể dùng độc dược. Mua chuộc kẻ hầu cận trong phủ , bỏ độc  ẩm thực, hoặc là mời sát thủ  tay...”
“Dừng.” Đường Thư Nghi vội vã ngăn lời y ,  đó nhỏ giọng : “Ám sát Nhị hoàng tử, chỉ cần sơ sẩy một li, cả nhà  sẽ tan tành. Con  thể hành sự thiếu cân nhắc,  ?”
Tiêu Ngọc Minh  khôi phục vẻ ung dung bất cần: “Vâng,  hiểu. Cho nên đến nay  vẫn   tay.”
Giờ phút   hành động ư? Há chẳng  về  sẽ  tay ?
Đường Thư Nghi run rẩy chỉ  y, nghiêm giọng : “Ta cảnh cáo con rằng, tuyệt đối  thể tự   tay với Nhị hoàng tử.”
“Mẫu ,  cũng  ý  trừ khử Nhị hoàng tử đúng ? Ta xin  theo lời  chỉ dạy.” Tiêu Ngọc Minh .
Đường Thư Nghi: “... Ta  khi nào   đoạt mạng Nhị hoàng tử ?”
Tiêu Ngọc Minh: “Há chẳng    căn dặn    tự tay g.i.ế.c   mà? Nói cách khác,    kế sách đối phó ?”
Đường Thư Nghi cảm thấy bản      cho choáng váng, đầu óc nhất thời rối bời. Nàng nhanh chóng     trong phòng, đợi đại não thanh tỉnh đôi chút mới tiến đến  mặt Tiêu Ngọc Minh,  xổm xuống, gằn từng câu từng chữ: “Cho dù là chuyện gì, chỉ cần   là sẽ để  dấu vết, đừng ôm suy nghĩ may mắn qua loa. Nếu con động thủ g.i.ế.c nhị hoàng tử, nhỡ  sự tình bại lộ, hậu quả  con    thể gánh vác  chăng?”
Tiêu Ngọc Minh  nàng  xong  trầm mặc một hồi lâu: “Nương, con , hiện tại con   năng lực, con sẽ   tay. Chờ   con  đủ khả năng để đoạt mạng    .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-140.html.]
Đường Thư Nghi tin chắc  đây    ý niệm g.i.ế.c nhị hoàng tử. Giờ đây mạnh mẽ ép  từ bỏ ý niệm    là hành vi sáng suốt, bởi  đang ở  thời kỳ phản nghịch, càng cương quyết ngăn cản,   chừng  sẽ  thật. Đến lúc đó  thực sự g.i.ế.c nhị hoàng tử thì   ?
Nhị hoàng tử  c.h.ế.t   chẳng liên quan tới nàng, nhưng tuyệt đối  thể là do Tiêu Ngọc Minh  tay. Hiện tại cả gia đình bọn họ   hứng nổi cơn thịnh nộ của Hoàng đế khi mất con.
“Được, nhị hoàng tử và gia đình   thù oán,   tuyệt đối  thể lên  hoàng đế.” Đường Thư Nghi  xổm, hạ giọng : “Có  nhiều biện pháp để    thể đăng cơ, hơn nữa  chỉ  chúng      thành hoàng đế. Chẳng cần  dùng đến biện pháp nguy hiểm nhất, đó chỉ là hành động lỗ mãng mà thôi.”
Thấy  mím môi suy tư điều gì đó, cảm thấy   tiếp thu lời , Đường Thư Nghi bèn  tiếp: “Con mười bốn tuổi, tuy...  là  lớn, nhưng va chạm còn ít, thủ đoạn mưu kế cũng chỉ như trứng chọi đá. Có một  việc con  thì đơn giản nhưng khi thực hiện sẽ  dễ dàng như . Như chuyện con trốn học    tố giác, còn dẫn đến hỗn chiến, cuối cùng  buộc thôi học, huống chi là chuyện g.i.ế.c  lớn lao như .”
Nghe thấy chuyện bản   thôi học, Tiêu Ngọc Minh cũng chẳng chút thẹn thùng. Hắn nhếch miệng  : “Nương, con  rõ. Con cũng chỉ   thôi, nào  động thủ thật .”
Đường Thư Nghi thấy   phúc hậu vô hại như ,   vì  lòng   khỏi rùng . Yên lặng hít sâu một , nàng : “Con  rõ là .”
“Nương, nương  phạt con quỳ bao lâu?” Tiêu Ngọc Minh nhếch miệng  hỏi.
Đường Thư Nghi  một  nữa thấu tỏ bản chất của nhị nhi tử , đây quả là một kẻ ngang ngạnh khó lường. Nàng  lên : “Sau  con chẳng cần đến thư viện  sách nữa. Sau    gì? Con suy nghĩ thông suốt  sẽ  rời khỏi từ đường.”
“Nương, bây giờ con  suy nghĩ thông suốt .” Tiêu Ngọc Minh giật giật đầu gối . Lần   nhốt ở thư phòng,  cần quỳ xuống, còn  thể  ngủ  giường. Lần   quỳ,  chỉ mong mau thoát khỏi nơi .
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: “Không, con còn  nghĩ thông suốt. Cứ quỳ .”