Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-09-15 01:07:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ha hả!” Thái phó bật hai tiếng, đó : “Các ngươi trả thù kẻ khác, lão phu đao cho các ngươi ?”

Triệu quản gia đối với lời chỉ thể trầm mặc chống đỡ.

Qua một hồi lâu, Thái phó tiếp tục : “Đây là kế sách của Đường quốc công, của Vĩnh Ninh hầu phu nhân?”

Triệu quản gia cúi đầu: “Tiểu nhân dám lạm bàn.”

“Thôi , lão phu rõ. Ngươi trở về bẩm với Hầu phu nhân nhà ngươi, lão phu sẽ đao cho các ngươi một phen.” Thái phó .

Triệu quản gia vẫn im lặng . Dựa tính tình cố chấp chịu bất kỳ thiệt thòi nào của Hầu phu nhân hiện giờ, nàng chắc chắn sẽ thừa nhận bản đang lợi dụng Thái phó. Có lẽ nàng còn cho rằng tặng cho Thái phó một phần đại lễ quý giá.

Thái phó vốn là ngoại công của Đại hoàng tử, ngày nào mà chẳng trăn trở nghĩ cách kéo Nhị hoàng tử xuống ngựa.

“Vậy tiểu nhân xin cáo từ.” Triệu quản gia cung kính hành lễ, thấy Thái phó phất tay, lập tức lui ngoài.

Hắn khuất, Thái phó lộ nụ tươi tắn, còn sung sướng ha hả hai tiếng. “Nhị hoàng tử nhà ngoại thật đấy!”

Bên , Triệu quản gia về đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Vừa thấy Đường Thư Nghi, thuật tường tận chuyện xảy ở phủ Thái phó. Đường Thư Nghi Thái phó sẽ đao cho bọn họ, liền hừ một tiếng đáp: “Quả nhiên là lão hồ ly xảo quyệt, chúng chịu ơn lão đây mà. Sao lão nghĩ rằng tặng cho lão một phần đại lễ chứ?”

Triệu quản gia thầm nghĩ: Quả nhiên là như .

Dù thế nào nữa, chuyện tiếp theo cũng còn liên quan gì tới phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ, chỉ cần an tâm xem diễn biến là đủ. Chuyện quan trọng bây giờ là Đại công tử nhà họ thương .

Sau khi dặn Triệu quản gia trở về nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi về tiểu hoa thính nơi nàng vẫn thường trầm tư. Lúc , Tiêu Ngọc Thần tỉnh, giường gỗ cúi đầu trầm mặc, trông tựa một pho tượng đá điêu khắc.

Đường Thư Nghi cũng lặng lẽ đến mép giường gỗ xuống, nàng dành thời gian cho Tiêu Ngọc Thần tự vấn lòng . Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều ở các ghế hai bên, cả hai cũng dám hé răng nửa lời. Trong phòng tĩnh mịch đến nỗi chỉ còn thấy tiếng thở nhẹ nhàng của khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-178.html.]

Không qua bao lâu, Tiêu Ngọc Thần khẽ động đậy. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, Đường Thư Nghi : “Mẫu , tại như ? Con tính đưa nàng , tại … Nàng sẽ chết.”

Đường Thư Nghi rơi lệ, những giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt vô thần, trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu. khi nàng cất lời, ngữ khí bình thản lạ thường: “Kỳ thực đây cũng là một cuộc khảo hạch. Nếu nàng thông qua, sẽ đưa nàng , ban cho nàng một tương lai cơm áo vô lo. Đáng tiếc , nàng vượt qua thử thách .”

“Vì ?” Tiêu Ngọc Thần hỏi.

“Vì khảo hạch nàng đúng ?” Đường Thư Nghi hỏi, thấy Tiêu Ngọc Thần gật đầu, nàng : “Con quên mất bản những gì ? Chuyện con chứa chấp nữ nhi của tội thần, tai họa ngầm lớn nhất chính là nàng . Con đối với nàng tình sâu ý nặng, nếu nàng cũng vì con mà tình nghĩa vẹn , khi bất cứ việc gì cũng sẽ nghĩ đến việc giữ gìn cho con, bất cứ điều gì dù chỉ một chút tổn hại đến con, như sẽ yên tâm về nàng . Ban cho nàng một đời cơm áo lo, gì là thể chứ? nàng hề như . Chỉ một chút gian truân nhỏ nhoi khiến nàng đánh mất lòng tin dành cho con, một dụ hoặc nhỏ bé cũng khiến nàng ruồng bỏ tình cảm giữa hai . Con xem, một như nàng , nếu khác lợi dụng, liệu vì bảo vệ bản sang đ.â.m cho con một nhát d.a.o ? Con dám đánh cược chuyện , nhưng thì .”

Trong phòng một phen tĩnh lặng. Tiêu Ngọc Thần đang tự hỏi lòng, nếu dùng tính mạng uy h.i.ế.p , buộc g.i.ế.c Liễu Bích Cầm, sẽ ? Hắn sẽ bao giờ , dù c.h.ế.t cũng thể tổn thương nàng dù chỉ một cọng lông sợi tóc. nàng như ?

Có chứ, sự thật chứng minh . Chỉ là mấy tháng truyền tin tức cho nàng, đến gặp mặt nàng, nàng ngã vòng tay ôm ấp của kẻ khác.

“Mẫu ... mẫu , tại nàng như ? Nhi tử bao giờ nghĩ tới chuyện tổn thương nàng, cho dù đưa nàng cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng tại nàng như ?”

Tiêu Ngọc Thần đến nghẹn lời, bắt lấy tay Đường Thư Nghi mà than tê tâm liệt phế: “Mẫu , nhi tử khó chịu quá, nhi tử thật sự khó chịu vô cùng…”

Đường Thư Nghi thấy đại nhi tử của nàng như một đứa trẻ, còn lôi kéo nàng khó chịu, cũng kìm để khóe mi ướt lệ. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng , cất lời : “Đây chính là nhân tính. Bình thường khi với con đối đãi , chúng nhân cũng thiện lương, con yêu nàng , nàng cũng yêu con, các con thể trọn đời viên mãn. khi gặp nguy nan, bản tính thật sự của con mới bộc lộ. Phàm nhân ai chẳng ích kỷ, lúc gặp nguy chỉ nghĩ cho bản đầu tiên cũng là lẽ thường. kẻ tình nghĩa sẽ mà liên lụy tổn thương khác, còn loại vô tình vô nghĩa sẽ chẳng hề cố kỵ điều gì, chỉ cần bản an thì sẽ chẳng màng đến tổn thương của khác. Liễu Bích Cầm đối với con tình ? Hẳn là , nhưng chắc chắn là nhiều. Bằng nàng sẽ dễ dàng đánh mất tín nhiệm của con dành cho nàng như , cũng sẽ chuyện màng đến an nguy của con, mà gửi gắm cho Mạnh Thành Thiên. Chẳng lẽ nàng tường, Mạnh Thành Thiên tỷ phu là Lương Kiện An ư? Không Lương gia là tử địch của Hầu phủ ? Nàng nghĩ tới Lương gia sẽ biến nàng thành lưỡi đao để hãm hại con ư?”

Tiếng của Tiêu Ngọc Thần dần dần nhỏ , Đường Thư Nghi tiếp lời: “Tình yêu nam nữ, tình gia đình, trách nhiệm trưởng tử, quan lộ tương lai, hưng suy gia tộc, tất thảy điều , con hãy tự vấn lòng, cân nhắc cho thấu đáo .”

“Trường Minh, Trường Phong.” Đường Thư Nghi cất tiếng gọi ngoài, Trường Minh, Trường Phong vội vàng vén rèm bước .

“Đỡ công tử các ngươi hồi phòng nghỉ ngơi.” Đường Thư Nghi lên, Tiêu Ngọc Thần đang giường gỗ, : “Cho con thời gian ba ngày, ba ngày , hy vọng con sẽ là một Thế tử xứng đáng của Vĩnh Ninh Hầu phủ.”

Trường Minh, Trường Phong vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Ngọc Thần xuống giường, Thúy Trúc thì khoác áo choàng, Thúy Vân thì xỏ giày cho . Sắp xếp xong, Trường Minh, Trường Phong đỡ ngoài. Kiệu nhỏ đợi sẵn ngoài sân, đôi đưa lên kiệu, nhóm nhanh chóng trở về Thanh Phong Uyển.

Loading...