Tề Nhị  Tề lão phu nhân kể, trực tiếp ngây  như phỗng. Phụ   năm đó còn cùng phụ  Tiêu Nhị tranh giành nương tử của Tiêu Nhị gia,  mà cuối cùng  thất bại.
Hắn  kìm  mà liếc  lão phụ  nhà . Người  Trường Bình công chúa cưỡng ép  phò mã tất nhiên dung mạo  kém, nhưng cha của Tiêu Nhị gia cũng khôi ngô tuấn tú, xét về phương diện  thì hai  họ quả thực một chín một mười. Tuy nhiên, năm đó phụ    là tân khoa Trạng Nguyên!
Vậy mà vẫn  thể tranh , điều   chút...
Nghĩ đến đây, ánh mắt   Tề Lương Sinh thoáng  đổi, mang theo chút khinh miệt khó tả.
Tề Lương Sinh vốn đang  hổ vì  nhắc  chuyện thời niên thiếu, giờ   nhi tử  bằng ánh mắt khinh thường, hỏa khí lập tức bốc lên ngùn ngụt. Hắn tức khắc  dậy, Tề Nhị sợ hãi vội vàng trốn  lưng Tề lão phu nhân, Tề lão phu nhân cũng tức thì cảnh giác.
Tề Lương Sinh thấy bộ dạng của bọn họ thì càng tức giận, hậm hực  Tề Nhị : “Ngươi  đây với !”
Tề Nhị  mới chọc giận lão hổ, nào dám bước . Hắn cứ thế trốn  lưng Tề lão phu nhân bất động, sợ  phụ   đè xuống đánh một trận tơi bời. Lúc , Tề lão phu nhân cất lời: “Đi với cha con ,  sẽ  động thủ với con .”
Những lời  là  cho Tề Nhị , đồng thời cũng là để răn đe Tề Lương Sinh. Tề Lương Sinh hừ một tiếng  xoay    ngoài, Tề Nhị chỉ đành rón rén theo . Vừa  tới sân viện,   thấy phụ   khoanh tay   một gốc mận đỏ thắm, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nét cuốn hút lạ thường.
Sao năm đó  để vuột mất cơ duyên  nhỉ?
“Còn  mau qua đây.”
Tề Lương Sinh nghiêm nghị lên tiếng, Tề Nhị lập tức tiến đến gần,  hì hì  . Tề Lương Sinh thấy nhi tử  nông nỗi , trong lòng  khỏi thở dài. Chính thê của   thể  , sinh đứa nhỏ  xong  bệnh nặng  dậy nổi,  còn cách nào đành đưa nó tới chỗ lão mẫu .
Lúc đó tiền đồ quan lộ của  cũng đang  thời điểm then chốt, ngày ngày bận tối mắt tối mũi, cũng   thời gian quản thúc nó, dần dà mới thành  bộ dạng như bây giờ. Nếu  thì  cũng  một phần trách nhiệm. Nghĩ như , giọng điệu  cũng trở nên hòa nhã hơn  ít.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Hắn hỏi.
Tề Nhị cũng  giấu giếm, kể   bộ chuyện bọn họ   Khổng gia  Nhị hoàng tử trừng trị, ba  bàn bạc chuyện  ăn với hoàng gia,   để gom bạc, cuối cùng  Đường Thư Nghi phát hiện,    giáo huấn một trận.
Tề Lương Sinh  xong,  hỏi tỉ mỉ hơn một chút về những việc bên trong. Hắn hoài nghi chuyện   lẽ   bày mưu tính kế ngay từ đầu.   khi hỏi cặn kẽ   phát hiện lấy một chút sơ hở nào. Hắn nheo mắt, nếu chuyện    do ba tiểu tử tình cờ va  mà tự  thực hiện thì chính là kẻ   màn thủ đoạn quá tinh vi,  để  một dấu vết nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-209.html.]
Hắn suy nghĩ một lát  : “Sau  hãy thường xuyên tới phủ Vĩnh Ninh hầu.”
Tề Nhị kinh ngạc hỏi: “Vì ?” Chẳng       tới phủ Vĩnh Ninh hầu là  nhíu mày  ?
Tề Lương Sinh: “Để mở rộng tầm mắt.”
Hắn  xong bèn xoay  rời ,  bảo   điều tra chuyện . Còn Tề Nhị thì cứ  vò đầu bứt tai, tới phủ Vĩnh Ninh hầu  thể giúp phát triển đầu óc ?
Bên phía Nghiêm Ngũ cũng tương tự như Tề Nhị,  thị vệ và quản sự phủ Vĩnh Ninh hầu dẫn giải về phủ. Nam Lăng bá đúng lúc đang ở nhà, gặp quản sự phủ Vĩnh Ninh hầu,  xong những chuyện ba tên tiểu tử  gây  thì lập tức vớ lấy chổi lông gà, thẳng tay trút giận lên  Nghiêm Ngũ. Nghiêm Ngũ sợ tới mức vội vàng chạy tới chỗ mẫu  , Nam Lăng bá phu nhân.
Mà Nam Lăng bá phu nhân thấy bộ dạng của đôi phụ tử , lập tức ôm n.g.ự.c kêu ai da: “Các  đừng  loạn,  đau tức n.g.ự.c quá.”
Nam Lăng bá: “...”
Nghiêm Ngũ: “...”
Bất kể Nam Lăng bá phu nhân đau thật  giả vờ, đôi phụ tử  cũng   ồn nữa, về phòng  xuống an tĩnh  chuyện. Nghiêm Ngũ thuật  đầu đuôi  chuyện, Nam Lăng bá phu nhân  xong bèn : “Ta  tranh thủ đến phủ Vĩnh Ninh hầu, tạ ơn Hầu phu nhân. Nếu   nàng sớm phát hiện, còn   con gây  họa lớn đến nhường nào .”
Nghiêm Ngũ cúi đầu   lời nào, Nam Lăng bá trầm ngâm suy tính gì đó  : “Ta sẽ  tìm Tề đại nhân tâm sự, xem chuyện    là   dụng tâm bày kế  .”
“Hừ, ai dám?” Nghiêm Ngũ .
Nam Lăng bá   đánh : “Tiêu Ngọc Minh còn dám bày kế hãm hại Lương Kiện An cùng Nhị hoàng tử,  kẻ  giăng bẫy ngươi và lão phu,  gì mà  dám?”
Nghiêm Ngũ kinh ngạc mở to hai mắt: “Tiêu Nhị gia bày kế hãm hại Lương Kiện An và Nhị hoàng tử ư, việc       ?”
Nam Lăng bá tuy   vẻ  nhận đứa con trai , nhưng cuối cùng vẫn thuật   bộ sự việc,   quên căn dặn: “Sau   học tập Tiêu Ngọc Minh cho .”
Nam Lăng bá phu nhân bấy giờ đang thầm nghĩ,   nên thường xuyên lui tới cùng Vĩnh Ninh hầu phu nhân hơn một chút. Cẩn thận suy xét , trong  thời gian , Tiêu Ngọc Minh quả thực   đổi  ít, ít nhất  thể  cường tráng hơn hẳn, bước  uy vũ, khí chất hơn . Điều đó chứng tỏ   ở nhà  siêng năng luyện võ, còn   đứa con nhà , đầu óc chỉ mải mê vui chơi.