Đường Thư Nghi đặt chén  xuống bàn, kiên nhẫn giảng giải: “Tiết Cát  tay xử lý vị đồng liêu , chẳng lẽ là vì  xem chúng  là  thích ư?”
Tiêu Ngọc Thần lắc đầu: “Hắn sợ chuyện bại lộ, sẽ liên lụy đến chính .”
“ .” Đường Thư Nghi phẩy tay áo: “Việc   lời  tình, tặng lễ vật cho   đều là để tạo mối nhân tình qua , khiến việc hợp tác giữa đôi bên thêm hài hòa.  một khi  bàn đến chính sự, thì chỉ còn  lợi ích.”
Tiêu Ngọc Thần  vỡ lẽ, song   tài nào nghĩ nổi trong tình huống , bản   thể ứng biến như thế. Huống hồ,  cũng chẳng nghĩ   biện pháp tìm  giả  chủ nợ để bức   bỏ trốn. Nghĩ đến đây,  khẽ khom lưng, thở dài thườn thượt.
Đường Thư Nghi liếc  , hài tử  cứ từ từ mà giáo dưỡng thì sẽ nên . Lặng im giây lát, nàng hỏi: “Ngươi thử  xem, thế nào mới là trưởng thành?”
Tiêu Ngọc Thần cau mày suy ngẫm một hồi,  đáp: “Học  đôi với hành.”
“Lời ngươi  quá đỗi chung chung.” Đường Thư Nghi : “Đầu tiên là việc học, học những điều hữu ích, và học cả những điều ngươi còn   . Thứ hai chính là việc ,  những việc ngươi  dám, và  những điều ngươi còn  tường tận. Nếu   hai điều , xem như ngươi  thực sự trưởng thành.”
Tiêu Ngọc Thần  xong, khẽ nhíu mày, đăm chiêu tự vấn. Đường Thư Nghi  hề quản thúc , chỉ để mặc  tự  chiêm nghiệm. Gà con  trưởng thành, ắt  từng bước mà .
Đường Thư Nghi khoan thai thưởng , Trường Phong và Triệu quản gia ắt hẳn  từ Tây Sơn hồi phủ.
Quả đúng như dự liệu, chốc lát , hai  với dáng vẻ phong trần mệt mỏi liền tiến . Tiêu Ngọc Thần, đang trầm tư suy nghĩ,  thấy bọn họ bước  liền nóng lòng hỏi: “Cầm    ?”
Trường Phong liếc  đại công tử, nào dám thốt nên lời. Bởi lẽ, điều kiện ở thôn trang Tây Sơn còn thua xa nơi ăn chốn ở của hạ nhân cấp thấp nhất trong phủ. Đường Thư Nghi thấy , liền dứt khoát lên tiếng: “Ngươi cứ  thẳng.”
Giờ phút , nét bình thản  dung nhan nàng   còn,   đó là vẻ mặt nghiêm nghị, đầy uy nghiêm.
Trường Phong  dám chậm trễ, cẩn trọng liếc  Tiêu Ngọc Thần  bẩm: “Chúng   đưa Liễu cô nương cùng nha  của nàng tới thôn trang Tây Sơn, an bài hai gian phòng và để  hai mươi lượng bạc.”
“Cái gì? Chỉ vỏn vẹn hai mươi lượng bạc ư!” Tiêu Ngọc Thần đột ngột  phắt dậy, vì động tác quá mạnh mà đầu gối  truyền đến một trận đau nhói. Hắn nghiến răng kìm nén, vội vàng hỏi dồn: “Sao chỉ  hai gian phòng? Phòng ốc  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-22.html.]
Trường Phong cúi đầu im lặng, thầm nhủ trong lòng: Đại công tử quả thật   mắt , lẽ nào   thấy Hầu phu nhân  lạnh mặt đến thế  ,  còn ở đây thốt  những lời chọc giận . Chờ Hầu phu nhân nổi cơn lôi đình xem !
 Hầu phu nhân  lạnh lùng cất lời: “Trường Phong, ngươi  cho  , gian phòng   ?”
Trường Phong mím môi ngượng nghịu, miễn cưỡng nở nụ    với Tiêu Ngọc Thần: “Phòng ốc cũng khá tươm tất, bàn ghế, giường đệm đều đủ cả. Kế bên hai gian phòng là nhà bếp, Liễu cô nương  tự  nấu ăn cũng tiện lợi vô cùng.”
“Ngươi cho rằng   từng đặt chân đến thôn trang ? Lẽ nào   rõ thôn trang   ư?” Tiêu Ngọc Thần quát mắng Trường Phong. “Hơn nữa, hai mươi lượng bạc đủ   gì? Chẳng  chỉ một bữa cơm  hết sạch  ?”
Trường Phong cúi đầu  mũi giày, thầm nhủ trong lòng: Đại công tử quả thật   mắt , lẽ nào   thấy Hầu phu nhân  lạnh mặt đến thế  ,  còn ở đây thốt  những lời chọc giận . Chờ Hầu phu nhân nổi cơn lôi đình xem !
Quả nhiên, Hầu phu nhân  lạnh, cất tiếng: “Hai mươi lượng bạc đủ  gì? Triệu quản gia, ngươi  cho  , hai mươi lượng bạc đủ để  những việc gì?”
Chỉ cần dính dáng tới Liễu Bích Cầm, nhi tử  của nàng  như biến thành một  khác.
“Hai mươi lượng bạc đủ để Liễu tiểu thư an cư lạc nghiệp.” Triệu quản gia  đếm ngón tay  phân tích: “Mười lượng bạc  thể mua hai mẫu đất. Một mẫu đất mỗi năm thu hoạch  hai đến ba thạch thóc, chúng  cứ tính là hai thạch ,  hai mẫu đất một năm cũng  bốn thạch, đủ cho Liễu tiểu thư dùng trong một năm. Mười lượng bạc còn  đủ để nàng mua vải dệt kim chỉ, thường ngày thêu thùa vài thứ đem bán, cũng  thể tích cóp chút tiền tiết kiệm.”
Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc. Hắn nào ngờ hai mươi lượng bạc   thể   nhiều việc đến thế. Đôi khi   ngoài dùng một bữa cơm cũng  tiêu hết hai mươi lượng.   Cầm     thể sống một cuộc đời thôn dã như  ?
“ Cầm   vốn dĩ   nữ nhi nông gia!” Tiêu Ngọc Thần  dứt lời   lao  ngoài,   thể để Cầm   sống cuộc sống cơ cực đến thế.
   quỳ từ đường cả một buổi tối, đầu gối chỉ cần dùng lực một chút là đau thấu xương. Giờ phút  vì quá đỗi vội vàng, hai chân dùng sức quá độ mà suýt ngã quỵ xuống đất, may mắn  Trường Phong  kịp thời đỡ lấy .
“Liễu Bích Cầm quả thật   nữ nhi nhà nông, nhưng nàng   là nữ nhi của tội thần. Nếu   ai can thiệp, giờ  nàng hẳn   ở kỹ viện hoặc trở thành nô tỳ cho   . Thân phận của nàng  còn chẳng bằng một nữ nhi nông gia bình thường.” Thanh âm của Đường Thư Nghi vang vọng  lưng , lạnh lùng tựa như sương giá.
Đây chính là hiện thực nghiệt ngã, là sự thật  thể chối cãi!