Tiêu Ngọc Thần cảm thấy mười bảy năm cuộc đời   từng chông gai, nhấp nhô đến . Là thế tử Hầu phủ,   thể gánh vác trách nhiệm bản . Là một nam nhân,   chẳng thể bảo vệ  con gái  hết mực yêu thương.
“Mẫu .” Tiêu Ngọc Thần xoay  , vì chân đau nên hành động  phần gian nan. Hắn khẩn thiết  Đường Thư Nghi, lời lẽ cầu khẩn: “Người  thể đưa Cầm   tới thôn trang Tây Sơn cũng , nhưng liệu  thể chiếu cố nàng nhiều hơn đôi chút chăng? Từ nhỏ đến lớn, nàng  từng  chịu đựng khổ sở.”
Nhìn gương mặt vẫn còn vương nét ngây thơ của Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi khẽ thở dài. Nhi tử  của nàng quả thực dành cho Liễu Bích Cầm một tấm chân tình sâu sắc. Nếu Liễu Bích Cầm cũng đáp  tương tự, nàng tuyệt đối sẽ  ngăn cản.  hiển nhiên, tấm lòng si ngốc của nhi tử  trả giá quá nhiều, cuối cùng đều chẳng đáng.
“Hầu phủ chiếu cố nàng   đủ chu đáo  ?” Đường Thư Nghi chậm rãi cất lời: “Trước    từng  với ngươi, quan hệ giữa  với ,  tình,  lợi. Ngươi  xem, mối quan hệ giữa ngươi và Liễu Bích Cầm là vì tình  vì lợi?”
“Tất nhiên là vì tình.” Tiêu Ngọc Thần  chút do dự đáp lời.
“Được thôi.” Đường Thư Nghi  , lạnh nhạt : “Nếu giữa các ngươi  là tình,  thì chớ  chi đến lợi ích. Đến lúc đó hãy xem Liễu Bích Cầm dành cho ngươi  mấy phần chân tình.”
“ mà...”
“Sao nào?” Đường Thư Nghi ngắt lời , dò hỏi: “Ngươi  tin tình cảm nàng  dành cho ngươi ư?”
Tiêu Ngọc Thần nắm chặt tay, khẽ đáp: “Không  như .”
“Vậy  cùng ngươi thử xem .” Đường Thư Nghi quả quyết : “Từ giờ trở , ngươi chớ  trợ cấp Liễu Bích Cầm bất cứ thứ gì. Nửa năm , nếu tình nghĩa của nàng  dành cho ngươi  đổi,  sẽ đồng ý cho nàng  Hầu phủ.”
“Thật thế ?” Tiêu Ngọc Thần mừng rỡ khôn nguôi, đôi mắt rực sáng, là ánh sáng hiếm hoi trong hai ngày qua.
Đường Thư Nghi    cho lóa mắt,  mặt   : “Lời   ,   thể rút ?  nếu nửa năm  Liễu Bích Cầm đổi   lòng, ngươi sẽ tính ?”
“Ta…” Nghĩ đến chuyện Liễu Bích Cầm  lòng đổi , Tiêu Ngọc Thần cảm thấy đau đớn, nhưng  vẫn cắn răng : “Nếu nàng  ý đổi , tất nhiên  sẽ từ bỏ.”
“Được lắm!” Đường Thư Nghi bước đến  mặt , vỗ vai , hào sảng : “Nhi tử quả là  khí phách!”
Than ôi, tuổi trẻ vẫn còn bồng bột!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-23.html.]
Đường Thư Nghi   ngoài,  tới cửa   đầu : “Việc tiễn khách đêm nay giao cho ngươi, tìm Triệu quản gia để  an bài việc .”
“Có cần nhờ ngoại công  thư gửi về An Mộc ?” Lời Tiêu Ngọc Thần  mang theo chút hưng phấn. Trước giờ, phụ mẫu chỉ bắt   sách, nào từng giao phó việc gì trọng đại. Giờ đây, chỉ là một việc nhỏ cũng đủ khiến  vui vẻ.
Đường Thư Nghi thấy vẻ mặt nóng lòng  thử của , cảm thấy nhi tử  xem  cũng     chỗ đáng khen. Ít nhất    đổi,  trở nên  hơn. Nàng tán thưởng: “Tất nhiên. Con hãy đến gặp ngoại công của  .”
Nghe , Tiêu Ngọc Thần  ủ rũ. Đến gặp ngoại công thì   giấu  chuyện  cứu Cầm  ? E rằng ngoại công sẽ  răn dạy một trận.
Đường Thư Nghi  chẳng lo nhiều như , cùng Thúy Trúc, Thúy Vân về Thế An Uyển. Dù  nghiệt duyên  tạo, tất  tự  gánh vác hậu quả chứ.
An tĩnh , đầu gối Tiêu Ngọc Thần  nhói lên cơn đau. Trường Phong vội vàng đỡ lấy  thể . Triệu quản gia thấy thế bèn hỏi: “Đại công tử, cần sắp xếp liễn kiệu ,  ngài  tự   bộ?”
Triệu quản gia khẽ nhếch mép  thầm, khinh thường kẻ trẻ tuổi chỉ một chút đau đớn cũng  chịu nổi.
Kẻ trẻ tuổi   chịu nổi lời khích tướng như ? Tiêu Ngọc Thần cắn răng hừ lạnh một tiếng: “Cứ  bộ về!”
Triệu quản gia nhếch miệng : “Nô tài  Đại công tử  khí phách của Hầu gia mà.”
Tiêu Ngọc Thần  hừ một tiếng: “Mau chuẩn  xe ngựa, lát nữa  sẽ đến phủ Đường quốc công.”
“Được, nô tài lập tức  chuẩn  cho ngài.” Triệu quản gia cung kính hành lễ với Tiêu Ngọc Thần  xoay   an bài xe ngựa. Theo y, hài tử  chịu khổ một chút mới nên . Trước  Hầu phu nhân  quá đỗi nuông chiều hai vị công tử.
Tiêu Ngọc Thần  Trường Phong đỡ, khập khiễng trở về Thanh Phong Uyển. Vào phòng ngủ, vén ống quần lên,  thấy hai đầu gối xanh tím bầm, làn da xung quanh  trắng nõn càng khiến vết thương trông thêm đáng sợ.
Trường Phong vội vàng  lấy dược, Trường Minh nhỏ giọng  thầm: “Đại công tử,  ngài  cố chấp đến ? Phu nhân   ở từ đường để canh chừng ngài .”
“Ngươi câm miệng !” Tiêu Ngọc Thần lạnh giọng trách mắng.