Tiêu Ngọc Thần rời khỏi Thế An Uyển của Đường Thư Nghi, vết thương nơi đầu gối  lành hẳn, mỗi bước  đều đau nhói. Nếu là  đây, chịu  thương thế như thế , chắc hẳn    liệt giường, hoặc ít nhất cũng  dùng kiệu mới  thể di chuyển.
 giờ khắc    hề thấy chút uất ức nào, trái , cảm giác như một luồng sức mạnh đang trỗi dậy trong huyết quản, khiến   còn sợ hãi gian nan  nỗi đau thể xác.
Chàng mím môi, bước  khập khiễng, dáng vẻ  chút thảm hại, nhưng tâm trí   trở nên minh mẫn hơn bất cứ thời khắc nào trong mười bảy năm qua. Lúc  khi phụ  còn tại thế, phụ  cũng từng dặn dò  là trưởng tử, là thế tử của Hầu phủ,   gánh vác trách nhiệm của Hầu phủ.
Lần nào  cũng gật đầu đáp rằng  lĩnh hội, song thực chất khi ,  nào   ý nghĩa chân thực của một trưởng tử  một thế tử, cũng chẳng mảy may thấu tỏ trách nhiệm   gánh vác rốt cuộc là gì.
Bây giờ   hiểu rõ , phụ   còn nữa, là trưởng tử,    gương cho  , mang đến một cuộc sống an lạc, bình yên cho mẫu  và  . Là thế tử của Hầu phủ,   gánh vác trọng trách duy trì sự hưng thịnh của Hầu phủ.
"Trường Minh,   từng cảm thấy  kiên cường đến ." Tiêu Ngọc Thần mỉm   với Trường Minh đang ở bên cạnh.
Trường Minh  đầu  đôi mắt sáng ngời của đại công tử nhà , cũng mỉm : "Công tử, tiểu nhân cảm thấy ngài bây giờ tràn đầy tinh thần hơn bao giờ hết."
Tiêu Ngọc Thần  lớn, hít một  khí trời mùa thu mát lạnh, cảm thấy   sảng khoái. Chàng  thêm: "Trước đây   suy nghĩ sai lầm, cứ khăng khăng cầu xin mẫu  cho Cầm    phủ, nhưng bản    đủ năng lực để gánh vác những hậu quả tương ứng. Giờ đây   hiểu, chỉ khi trở nên cường đại,  mới  thể  những điều  mong , bảo vệ những   trân quý."
Trường Minh: "..."
Trường Minh  đại công tử nhà     những lời bất lợi về Liễu Bích Cầm, cho nên chỉ đành giữ im lặng. Không  nếu phu nhân  công tử vẫn còn mê   tỉnh, liệu  phạt công tử quỳ từ đường nữa  .
Chưa đến Thanh Phong Uyển,  thấy từ xa nha  Tử Lăng   cổng viện. Vừa trông thấy bọn họ, Tử Lăng vội vàng chạy tới, vươn tay đỡ Tiêu Ngọc Thần mà cất lời: "Đại công tử, cước bộ của  còn  lành lặn, cớ    bộ tới đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-45.html.]
Tiêu Ngọc Thần khẽ đẩy nàng , "Không . Đau đớn càng sâu, tâm   càng thanh tĩnh."
Tử Lăng hiện vẻ mờ mịt  khuôn mặt. Tất nhiên nàng chẳng dám chất vấn Tiêu Ngọc Thần, bèn  đầu  Trường Minh. Trường Minh khẽ nhún vai, khiến Tử Lăng càng lộ rõ nét lo lắng.
Làm  nàng  thể thấu tỏ , Tiêu Ngọc Thần lúc  đang cố gắng dùng nỗi đau để khắc ghi  tâm trí .
Vào trong phòng  xuống, Tử Lăng mang thuốc tới, "Đại công tử, nô tỳ thoa thuốc cho ."
Tiêu Ngọc Thần ừ một tiếng, để nàng quỳ xuống, vén ống quần  lên mà bôi thuốc. Hắn  đầu  về phía Trường Minh và Trường Phong đang  một bên, hỏi: "Các ngươi thấy Lương Kiện An là hạng   ?"
Ngày mai  tiếp đãi Lương Kiện An, đây là  đầu tiên  một  tiếp khách, mà vị khách   còn  ác ý với . Hắn nghĩ, nên hiểu  hiểu .
Trường Minh và Trường Phong cau mày, cố sức nghĩ về  tên Lương Kiện An . Bọn họ vốn chẳng tường tận về Lương Kiện An, bởi công tử nhà họ  cùng tuổi tác với Lương Kiện An, càng chẳng giao du trong cùng một giới.
Sau một lúc trầm ngâm, Trường Minh : "Nô tài mấy  thấy Nhị công tử Lương gia từ xa, dung mạo quả thực tuấn tú. Chỉ  điều, tất nhiên  thể sánh bằng phong thái của công tử."
Tiêu Ngọc Thần liếc mắt  : "Ta cũng   nữ tử, so bì dung mạo cùng kẻ khác  gì?"
Trường Minh  tủm tỉm.
Lúc , Trường Phong mới cất lời: "Nghe   hành sự vô cùng ngạo mạn. Có   cưỡi ngựa  đường phố, va  mã xa của nữ quyến phủ Thái phó, nhưng một câu tạ  cũng chẳng , ngang nhiên bỏ . Mà Thái phó  là ngoại công của Đại hoàng tử."