Âm thầm hít một  thật sâu, Tiêu Ngọc Thần cầm tách  trong tay lên nhấp một ngụm, để giảm bớt cơn tức giận. Đoạn  cất lời: "Gia nô trong nhà quả thực nên  quản giáo cẩn thận, nếu  sẽ   ngoài  là chó cậy thế chủ."
Lương Kiện An  , đôi mắt khẽ híp . Lời  tuy  về gia nô, nhưng   cảm thấy Tiêu Ngọc Thần đang ngụ ý ám chỉ . Hắn  hoành hành ngang ngược ở Thượng Kinh, chẳng  là nhờ thế lực của tỷ tỷ , Lương Quý phi ? Thằng nhóc ranh , rốt cuộc ai  cho  cái lá gan to đến ?
Hắn  đang định nổi giận, liền  thấy Tiêu Ngọc Thần  tiếp lời: "Hai nhà chúng  vốn   thích gì, một tiếng 'điệt tử' của Lương nhị gia, bổn Thế tử  dám nhận."
Lương Kiện An tức đến bật , nhưng  nghẹn ở cổ họng, nghĩ bụng cái thằng nhóc ranh  ngược   giở trò  giá. Nghĩ đến Thánh thượng đang dõi theo ,    đè nén cơn giận dữ trong lồng n.g.ự.c xuống, : "Ta   tảng non bộ trong trạch viện ở hẻm Mai Hoa   vận chuyển từ Phổ Đà Sơn, mỗi phiến đá đều   khai quang?"
" , mẫu   vốn sùng Phật." Tiêu Ngọc Thần đáp.
"Vậy cớ gì ngươi  đặt thứ danh quý như  tại trạch viện bên ngoài ?" Giọng  của Lương Kiện An lạnh lẽo,  nghĩ đến chuyện  bồi thường cho Hầu phủ ba vạn lượng bạc, lòng   đau như cắt từng khúc ruột.
Lúc  Tiêu Ngọc Thần mới thả lỏng, bắt đầu đối đáp một cách lưu loát,  : "Đồ của ,  tự nhiên thích đặt ở  thì đặt ở đó." Chỉ là tống tiền ngươi đó thôi, ngươi  thể  gì ?
Lương Kiện An phát hiện, hôm nay  thể lấy  chút lợi lộc nào từ tên tiểu tử , liền hừ một tiếng  im bặt. Tiêu Ngọc Thần lười bận tâm đến  , cầm tách  lên, cúi đầu nhấp .
Trong khi ở chính sảnh là  khí lạnh lẽo, đấu trí căng thẳng, thì tại Thế An Uyển  vô cùng sôi nổi.
Lương Nhị phu nhân với khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, đầy vẻ hóng chuyện mà  với Đường Thư Nghi: "Ta   Hầu gia nhà ngươi sinh thời từng  hai tiểu  ở biên cương, đều là  an phận ?"
Đường Thư Nghi tựa lưng  ghế,  nhạt : "Thật   yên phận, ngày ngày chỉ an phận ở trong viện  sách, thêu thùa. Nói  cũng thật đáng thương cho họ, ở bên vị Hầu gia đó bao năm,  chẳng thể sinh cho  một mụn con nào. Không như  trong hậu viện nhà ngươi, con cháu tề tựu bên cạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-48.html.]
Định xem trò  của kẻ khác, chẳng bằng tự soi lấy . Lương Kiện An  cả bầy thứ tử thứ nữ, lúc  e rằng chẳng rõ ai đang  chê ai .
Quả nhiên, sắc mặt Lương nhị phu nhân tức thì trở nên khó coi. Thấy nàng  nghiến răng ken két, thốt: "Ngươi cũng là  mệnh bạc, nào ai ngờ Hầu gia nhà ngươi tuổi còn trẻ  vội..."
Vừa dứt lời, nàng   đưa khăn tay lên lau khóe mắt, dáng vẻ bi ai.
Trong lòng Đường Thư Nghi  lạnh, nhưng sắc mặt vẫn giữ vẻ phong đạm vân khinh, cất lời: "Hầu gia vì nước vong ,  thực sự lấy đó  tự hào. Vả , dù   khuất, nhưng sinh thời   thỉnh phong   cáo mệnh nhất phẩm. Bên    ba  hài tử, nhi nữ song , như  cũng đủ an ủi ."
Lương nhị phu nhân  những lời lẽ của nàng chọc tức đến nỗi  giữ nổi thần sắc  mặt. Đường Thư Nghi quả thực   cách đ.â.m  chỗ đau của nàng . Lương Kiện An vốn   quan chức, bởi  nàng  tất nhiên  thể   cáo mệnh gì. Vả , cho đến tận nay nàng  chỉ mới hạ sinh  hai nữ nhi, một mụn đích tử cũng  , trong khi thứ tử   tới sáu bảy đứa.
Nàng  cắn chặt răng, định tiếp tục lời lẽ cay nghiệt với Đường Thư Nghi, nhưng đúng lúc đó, Lương lão thái thái  trừng mắt , Lương nhị phu nhân chỉ đành nắm chặt khăn tay, nuốt trôi cơn giận  bụng.
"Hạ nhân trong phủ  việc   phép,  gây cho phu nhân nhiều phiền toái." Lương lão thái thái nở nụ , : "Ta   đồ đạc trong trạch viện cũng  hư hại  ít, lẽ  chúng   bồi thường."
Vừa dứt lời, bà  liền lấy  vài tờ ngân phiếu, tiếp lời: "Số bạc  coi như là bồi thường, mong phu nhân thứ  mà nhận cho."
Mặc dù Lương lão thái thái tuổi tác cao hơn Đường Thư Nghi,  là  mẫu của Quý phi nương nương, nhưng bà  chỉ mang cáo mệnh tứ phẩm, trong khi Đường Thư Nghi  là nhất phẩm. Nếu hôm nay Đường Thư Nghi bắt bà  quỳ xuống hành lễ, bà  cũng  thể thốt một lời nào.
Trong lòng Lương lão thái thái rõ như ban ngày, đây cũng là nguyên do vì  Nhị Hoàng tử   bà  đích  đến Hầu phủ một chuyến. Nếu , với tính khí bừa bãi và tùy tiện của Lương nhị gia cùng Lương nhị phu nhân, e rằng chẳng  sẽ xảy  chuyện gì.