Tiêu Ngọc Châu trợn tròn mắt: “Nhị ca, ngươi là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai ?”
Tiêu Ngọc Minh chẳng thèm để ý tới con bé, nuốt trôi miếng điểm tâm khô khan   rót cho  một chén , ừng ực uống cạn một  mới mở miệng : “Mỗi ngày  chỉ  trong nhà  sách thêu thùa, tất nhiên sẽ ăn ít. Còn , ngày nào cũng   chuyện hao tốn sức lực, đương nhiên sẽ nhanh đói.”
Hắn    kéo tay áo bên  lên, dùng sức nắm tay thành quyền,   dùng tay trái chụp  cánh tay  cuồn cuộn cơ bắp: “Muội tới đây, thử bóp xem.”
Tiêu Ngọc Châu tò mò, cánh tay thì  gì đáng để bóp  chứ, nhưng con bé vẫn bước tới đó nhéo nhẹ  cánh tay , kinh ngạc há hốc mồm: “Cứng quá, cứng tựa đá !”
Tiêu Ngọc Minh thấy biểu cảm của nàng như  thì vô cùng hài lòng, đồng thời cũng  đỗi tự đắc. Hắn  vang, đoạn cất lời: “Điều  thì sá gì, một nha đầu bé nhỏ như ,  chỉ cần dùng một tay cũng  thể nhấc bổng lên .”
Hắn    vươn tay  nắm cổ áo của Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu  dọa, thốt lên tiếng kêu kinh hãi  vội vã trốn sang bên cạnh Đường Thư Nghi.
“Được .” Đường Thư Nghi lắc đầu khẽ thở dài, cảm thán cái tính cách nghịch ngợm, dư thừa tinh lực của bọn thiếu niên thật khiến   đau đầu.
Nàng  dặn: “Muội  con là nữ nhi,     động thủ động cước với nàng .”
“Con  .” Tiêu Ngọc Minh  cầm một khối điểm tâm cho  miệng. Đường Thư Nghi cũng chẳng     lọt tai lời    chăng.
Lúc  Tiêu Ngọc Thần cũng  đến, Đường Thư Nghi sai  dọn cơm, một nhà bốn   xuống dùng bữa. Ăn cơm xong, Tiêu Ngọc Minh  định cáo lui, dáng vẻ như  chuyện quan trọng cần xử lý. Đường Thư Nghi gọi  : “Đến thư phòng với .”
Tiêu Ngọc Minh thấy mẫu  bỗng đổi giọng, thái độ khác hẳn ngày thường, bất chợt nhớ đến ngày đại ca   gọi  thư phòng. Sau đó, đại ca  quỳ ở từ đường cả đêm, đến hôm nay đầu gối vẫn  khỏi hẳn. Trong lòng  chợt dấy lên một nỗi khẩn trương khó tả, gãi tai  về phía thư phòng.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu trong lòng đều dấy lên mối nghi hoặc, đang  hỏi  chuyện gì thì Đường Thư Nghi  xua tay với hai đứa: “Đây   chuyện các con nên bận tâm, hai con cứ lui  nghỉ ngơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-58.html.]
Nàng  xong bèn đưa Tiêu Ngọc Minh  thư phòng, tiện tay khép cửa . Tiêu Ngọc Thần  cánh cửa thư phòng đóng chặt, nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Sao  thế ? Minh nhi  gây  chuyện gì nữa chăng?”
Tiêu Ngọc Châu nhún vai: “Muội    ?”
Tiêu Ngọc Thần hiện giờ   ý thức của một đại  trưởng,  nơm nớp lo sợ Tiêu Ngọc Minh sẽ  phạt nặng,  càng lo mẫu  vì  mà nổi giận, bởi  vẫn cứ  yên ở thính đường,  chịu rời . Tiêu Ngọc Châu vốn   mặt, nay thấy đại  nấn ná cũng   rời .
“Thời gian   vẫn luôn ở chỗ của mẫu  ư?” Tiêu Ngọc Thần hỏi Tiêu Ngọc Châu.
Hắn  chút ngưỡng mộ, mấy ngày nay   học hỏi   nhiều điều từ Đường Thư Nghi, cảm thấy nếu  thể cận kề mẫu  nhiều hơn, ắt sẽ học hỏi thêm  vô vàn điều.   là nam tử, nay  trưởng thành, đương nhiên  tiện ở cùng một viện với mẫu  .
Tiêu Ngọc Châu hất cằm, vẻ mặt đầy kiêu hãnh: “Nương  truyền lời cho  dọn đến Thế An Uyển, từ nay đông sương phòng  chính là phòng của .”
Tiêu Ngọc Thần  càng thêm phần ngưỡng mộ, song chỉ  thể chôn giấu trong lòng nỗi lòng . Hắn khẽ dặn dò Tiêu Ngọc Châu: “Ở trong viện mẫu  thì con cần siêng năng học hỏi mẫu  nhiều hơn, còn  hiếu kính mẫu  nữa.”
Tiêu Ngọc Châu nhăn mặt  gương mặt  tuấn của đại ca nhà ,   càng lúc càng  vẻ già dặn, lắm lời  nhỉ? Thậm chí còn lắm lời hơn cả mẫu  nữa.
Tiêu Ngọc Thần thấy nàng  đáp lời  ngỡ rằng nàng   rõ lời ,  : “Nghe rõ ?”
Tiêu Ngọc Châu khẽ ‘ừm’ một tiếng: “Biết .”
Tiêu Ngọc Thần thấy nàng  vẻ  lắng  nghiêm túc thì cũng   nữa.