Ngô Tĩnh Vân trùng sinh  nhiều ngày, nhưng mỗi khi hồi tưởng  chuyện kiếp , nàng  vẫn thấy lòng vô cùng bức bối,   nàng   thể buông bỏ,   mà  vướng bận ?
Nàng   Đường Thư Nghi, : “Phu nhân  còn nhớ trung thu năm đó, ngài từng hứa sẽ  để  chịu ủy khuất, ngài sẽ phân xử công bằng cho  ?”
Ngô Tĩnh Vân   là để thử dò, thử xem Đường Thư Nghi  trùng sinh  .
Kiếp , nàng  và Tiêu Ngọc Thần thành   bao lâu,   rước Liễu Bích Cầm về Hầu phủ. Trung thu năm đó, Hầu phu nhân từng  với nàng  rằng Liễu Bích Cầm bất quá chỉ là một tỳ , chỉ cần  còn sống, sẽ  để   chịu tủi , sẽ  chủ cho .
Đường Thư Nghi tất nhiên  nàng  đang thử , nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Trung thu nào? Tĩnh Vân ngươi  ủy khuất gì chăng?”
Ngô Tĩnh Vân chăm chú dõi theo nàng,   thấu một tia sơ hở  dung nhan , song từ ánh mắt đến khóe mày của Đường Thư Nghi đều hiển hiện vẻ giật ,    hiểu nàng  đang ám chỉ điều gì.
Xem  là nàng   đa tâm , Hầu phu nhân  hề trùng sinh.  những lời Hầu phu nhân  thốt   hàm ý gì? Chẳng lẽ chỉ là trực giác? Hay nàng  dò la  điều gì?
Trong lúc nhất thời, lòng Ngô Tĩnh Vân càng thêm bàng hoàng, hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh, nàng  : “Không , phu nhân   thể an tọa bình tĩnh  chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?”
Ngô Tĩnh Vân khéo léo chuyển sang chuyện khác, dời  sự chú ý của Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi cũng  còn bận tâm thêm, liền cất lời rằng: “Chính là chuyện Lương gia tự tiện xông  biệt viện ở ngõ Mai Hoa, kỳ thực    thể yên bình giải quyết.”
Đã  đến nước , Đường Thư Nghi cũng chẳng còn lời nào để thêm nữa.
Nàng  đầu  thiếu nữ  mặt, dáng  cao ráo, thanh thoát, dung mạo đoan trang thanh nhã, nhưng tâm địa  chẳng hề rộng lượng như . Quả thực, kiếp  Tiêu Ngọc Thần đối xử với nàng  quả thực bạc bẽo, xem  nàng   gả lầm phu quân.
Song, nếu tâm địa đủ rộng lớn, ắt hẳn vẫn  thể sống một đời khoáng đạt, tự tại.
Kiếp  nàng  là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, nhà  đẻ cũng chẳng  gia đình thường dân,  của  vị thế. Phu quân  yêu thì  ? Kẻ hữu tình  báo đáp gấp đôi, kẻ vô tình  chẳng cần bận tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-73.html.]
Không  nam nhân, vẫn  thể sống một đời tự do tự tại.
Còn về tiểu  chướng mắt  ư, hừ, chỉ cần bổn phu nhân còn sống, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tỳ  hèn mọn mà thôi.
Nên sống   ,  chỉ phụ thuộc  ván bài trong tay ngươi    , mà còn ở cách ngươi đặt cược  .
Mọi lời lẽ cần  đều  thốt , song xem chừng chuyện  khó mà dàn xếp trong hòa bình. Vậy thì chỉ đành liệu cơm gắp mắm, đến lúc đó ắt hẳn đôi bên sẽ trở thành địch thủ.
Phần nhiều  chuyện đều là , chẳng  ai đúng ai sai, mà chỉ là lập trường đôi bên đối nghịch.
“Hạt sen vốn  bổ dưỡng cho  thể, lát nữa  sẽ sai  hái một ít đưa đến viện ngươi.” Đường Thư Nghi  .
Ngô Tĩnh Vân đáp: “Đa tạ phu nhân.”
Cuộc trò chuyện khép .
Đường Thư Nghi  về phía Ngô phu nhân và những  khác. Ngô Tĩnh Vân lòng phiền ý loạn nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh theo  nàng. Đến bên mấy gốc phong đỏ, Đường Thư Nghi cùng Ngô phu nhân hàn huyên một lát,  đó Ngô phu nhân liền cáo từ, còn hẹn hai ngày  sẽ cùng  đến Sùng Quang Tự.
Ngô Tĩnh Vân thất thần rời khỏi Hầu phủ cùng Ngô phu nhân, lòng nặng trĩu phiền muộn, bước lên xe ngựa. Về tới Ngô phủ, Ngô phu nhân cũng  những toan tính riêng trong lòng nên   thêm gì với nàng , chỉ dặn dò nàng  trở về viện của .
Vào phòng ngủ, nàng  sai nha  lui , một    giường cạnh cửa sổ mà ngây ngẩn, trong đầu  ngừng suy  ngẫm  những lời Hầu phu nhân  .
Hầu phu nhân hẳn là đang ám chỉ chuyện nàng  và Tiêu Ngọc Thần từ hôn  thể  xuống bình tĩnh bàn bạc,   là Hầu phu nhân  dò la  điều gì đó, rốt cuộc nàng    bao nhiêu?