Nói xong  việc, Tiêu Ngọc Minh   Đường Thư Nghi  hề hề: “Nương, con đói bụng.”
Đường Thư Nghi cũng   nên   cho , câu mà nhị nhi tử  thường  với nàng nhất chính là: Nương, con đói bụng.
“Được , giờ ngọ sắp điểm , cũng  đến lúc dùng bữa.”
Nàng  dậy   ngoài. Tiêu Ngọc Minh vội vàng đuổi theo,  đường còn đụng  Tiêu Ngọc Châu tan học trở về phủ.
“Nhị ca,   thả  ?” Tiêu Ngọc Châu  thấy Tiêu Ngọc Minh thì kinh ngạc kêu lên, nàng  ngỡ rằng Tiêu Ngọc Minh còn   nhốt thêm mấy ngày nữa.
“Tù túng gì chứ,  nào   giam cầm.” Tiêu Ngọc Minh    đưa tay định cốc đầu Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu vội vàng che đầu nép  bên cạnh Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi thấy   chơi đùa  nhịn  bật , nàng cúi đầu  với Tiêu Ngọc Châu: “Nhị ca con  đúng , thằng bé    tù, chỉ là  giam lỏng để tự kiểm điểm mấy ngày mà thôi.”
Tiêu Ngọc Châu nhớ  cảnh Tiêu Ngọc Minh  giam cầm trong thư phòng, khẽ bật . Đường Thư Nghi cũng nhoẻn miệng  theo. Tiêu Ngọc Minh liếc  Tiêu Ngọc Châu,  như      đang  nhạo , mau chóng theo  Đường Thư Nghi tới Thế An Uyển.
Vừa tới nơi  thấy Tiêu Ngọc Thần đang  trong sảnh uống , Tiêu Ngọc Minh liền bước tới, cầm lấy một miếng điểm tâm bỏ  miệng nhồm nhoàm nhai, lầm bầm khẽ : “Đại ca,  dùng bữa còn đúng giờ hơn  nữa.”
Tiêu Ngọc Thần  như    trêu chọc, nhấp một ngụm   hỏi: “Đệ  nghĩ kỹ  chứ?”
“Phải,   theo võ học.” Tiêu Ngọc Minh thản nhiên : “Theo Ngưu tổng quản học.”
Tiêu Ngọc Thần nhất thời  nhớ  Ngưu tổng quản là ai, bèn hỏi: “Ngưu tổng quản nào?”
Tiêu Ngọc Minh đáp: “Tổng quản thị vệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-79.html.]
Tiêu Ngọc Thần bấy giờ mới nhớ : “Công phu của  cũng chẳng tồi.”
Lúc , Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu cũng  tới, cả nhà cùng  dùng cơm trưa. Trên bàn cơm, Đường Thư Nghi nêu ý định mở nhã quán,  hỏi các con: “Buổi chiều    phủ dạo chơi một phen, các con    cùng ?”
Ba   bọn họ đều cảm thấy hứng thú với nhã quán  nên đều   cùng. Tiêu Ngọc Thần ngày thường chỉ ở nhà  sách, Tiêu Ngọc Minh  mới  phạt, Đường Thư Nghi  sai  tới học viện xin cho  nghỉ hai ngày,  là cả hai đều  thời gian nhàn rỗi, chỉ  Tiêu Ngọc Châu chiều nay còn  tới lớp gia sư  sách.
Tiểu Ngọc Châu mở to đôi mắt đáng thương  Đường Thư Nghi, vẻ mặt tủi  tột độ, như thể sắp  đến nơi. Đường Thư Nghi  kìm  bật : “Lát nữa sẽ sai   xin nghỉ cho con.”
Tiêu Ngọc Châu mừng rỡ,  gắp thức ăn cho Đường Thư Nghi  : “Nương là  nhất !”
Tiêu Ngọc Minh ở bên cạnh    : “Đồ nịnh hót.”
Tiêu Ngọc Châu trừng mắt  : “Ai cần  bận tâm.”
Đường Thư Nghi cũng mặc kệ hai đứa trẻ đôi co, tiếp tục dùng bữa. Dùng bữa xong, nàng mang theo ba tiểu tử  ngoài dạo phố.
Thượng Kinh là kinh đô hai triều, quả nhiên vô cùng phồn hoa tráng lệ. Mục đích chính của Đường Thư Nghi hôm nay là thăm dò tình hình kinh doanh, do đó nàng cứ hướng tới những khu phố  nhiều đại tửu lầu và  quán.
“Cá ở Thiên Hương Lâu ngon miệng nhất, điểm tâm ngọt ở Vân Hề Lâu cũng  tồi...” Trong xe ngựa, Tiêu Ngọc Minh thuộc lòng mà kể cho Đường Thư Nghi  những tửu lầu trứ danh ở Thượng Kinh, ngay cả những chốn ăn chơi  tiếng tăm  cũng   rõ.
Đường Thư Nghi lắng  chăm chú, thi thoảng  hỏi vài ba câu. Chờ Tiêu Ngọc Minh kể xong xuôi, nàng mới hỏi tiếp: “Nơi nào  bài trí  đẽ nhất?”
“Nói tới bài trí thì tửu lầu đương nhiên kém hơn  quán.” Tiêu Ngọc Minh  kể  vài ba quán   cảnh trí hữu tình nhất, Đường Thư Nghi ghi nhớ từng nơi một  lòng.
Nếu   ngoài thì cũng chẳng thể mãi  trong xe ngựa. Lúc tới phố Đức An phồn hoa đông đúc nhất Thượng Kinh, Đường Thư Nghi cho xe ngựa ngừng   cửa Ngọc Lan Hiên, chính là  quán  cảnh trí  nhất theo lời Tiêu Ngọc Minh. Cả nhà cùng  bước  quán .