Bạch Vi che miệng : “Nên đánh nên đánh, nên vớ vẩn, chúng đều sống lâu trăm tuổi.”
Hoài Hề sẵng giọng bảo: “Được , đừng lảm nhảm nữa, mau ăn .”
Lộ Trúc: “Chúng chỉ càng ngày càng thôi, xưa bằng nay, Yến Kỉ Đường của chúng coi như là vực dậy .”
Từ khi Lục Cẩm Dao mang, cái gì cũng đều phát triển theo hướng . Mở cửa hàng, phủ Vĩnh Ninh hầu triều đường lập công, mưa ở Điền Nam ngừng , các đại thần cứu trợ ít ngày nữa sẽ về.
Sau khi mở cửa hàng, Khương Đường chỗ vững chắc ở phòng bếp lớn, cũng lợi đối với bọn họ, nên là nha cũng vui.
Hoài Hề : “Bây giờ việc chính là bảo vệ đại nương tử và tiểu công tử, chờ Tứ gia trở về.”
Bốn bọn họ vốn là của hồi môn của Lục Cẩm Dao, cơ hội ăn một bữa cơm như thế nên đương nhiên đồng tâm hiệp lực.
Khương Đường cảm thấy như thể yên tâm, với mệnh cách của Lục Cẩm Dao, vạn sự thể gặp dữ hóa lành. thể vì vận may mà đưa chốn nguy hiểm , ngày thường cẩn thận.
Đối với nàng mà , ý của Lục Cẩm Dao thể thăng chức tăng lương, sớm tiết kiệm đủ bạc.
“Ta lời Hoài Hề tỷ.” Khương Đường nhanh chóng và hai miếng cơm miệng: “Mọi ăn nhanh thì còn gì nữa , mau thử món tôm , nướng khô đó, ngon ?”
Chỉ dùng rượu gia vị với hành, nước gừng để ướp, còn chính là vị tươi của tôm.
Tôm tươi chọn nên cứ ăn luôn là .
Bạch Vi nhanh tay lẹ mắt gắp một con, một miếng cắt mất đầu tôm: “Ngon lắm.”
Ăn cơm xong, Bạch Vi mang bát đũa rửa, Lộ Trúc Hoài Hề đến phòng chính trực.
Khương Đường ở trong phòng nhắm mắt một lúc, lúc tỉnh thì mặt trời sắp lặn.
Lục Anh ở bên cạnh thêu khăn tay: “Tỉnh , cơm tối Triệu đại nương .”
Đại nương tử dặn dò, bảo là Khương Đường bận rộn cực khổ tới tận trưa. Khương Đường dụi mắt: “Vậy , lát nữa đến giúp.”
Khương Đường đưa tay nhéo hầu bao trong tay áo, nàng còn cơ hội mở để xem, sờ thì hình cầu, dường như là hạt châu gì đó, chốc nữa khi
ngoài xem là .
Khương Đường ở bên cạnh xem Lục Anh thêu khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-149.html.]
Trong mấy nha thì tài thêu thùa của nàng là kém nhất, Lục Anh thì khá hơn nàng một tí, thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng cũng .
Lục Anh còn kéo Khương Đường xem uyên ương mà nàng thêu: “Ngươi thấy thế nào, thành hầu bao thể bán năm văn tiền ?”
Khương Đường: “Thêu vịt ?”
“Gì mà vịt , ngươi chỉ nghĩ đến ăn thế!” Lục Anh vội nhảy dựng lên: “Đây là uyên ương, nương hỏi chuyện cưới xin cho , thêu uyên ương luyện tay.”
Năm nay Lục Anh mười sáu, đến lúc bàn chuyện cưới xin, nữ nhi vẫn nên giỏi thêu thùa một chút thì mới chào đón, bản thành sống qua ngày thì nào thể để chuyện nhờ ?
Bây giờ lâm trận mài gươm, luyện tập cho .
Khương Đường: “Bàn chuyện cưới gả, ngươi mới mười sáu thôi ư?”
Lục Anh đặt khung thêu xuống: “Không gấp, nương xem , từ tiền viện tìm một gã sai vặt mặt mũi một chút, nhất là kẻ bên cạnh Tứ gia.”
Có đôi khi hạ nhân càng hiểu chuyện xem hướng gió, Tứ gia đến Điền Nam cũng là tích lũy tư lịch, về chắc chắn sẽ đến nơi cao.
Làm sai vặt bên cạnh Tứ gia là công việc thể vẻ vang hơn.
Khương Đường mở miệng gì đó nhưng thể cất lời: “… Lục Anh, chuyện cưới gả là chuyện lớn cả đời, xem xét cẩn thận.”
Lục Anh: “Biết .”
Đây chính là cuộc đời của nha ở cổ đại.
Làm nha bên cạnh chủ tử đó gả cho gã sai vặt của nam chủ tử, đứa con sinh vẫn là hạ nhân.
Khương Đường thở dài trong lòng: “Ta đến phòng bếp nhỏ xem .”
Từ trong phòng , Khương Đường tìm một góc khuất mở hầu bao , nàng vốn cử tưởng là trân châu, ngờ là hơn mười viên châu ngọc to chừng nửa cái móng tay khoan thành lỗ.
Màu xanh biếc, cầm lên thể thấy ánh sáng nhỏ xuyên qua.
Nàng hiểu ngọc thạch nhưng cũng cảm thấy những thứ thật sự , nếu trang sức thì thể tua rua, dùng dây chuyền bạc xâu thành chuỗi hoa toa chắc chắn cũng .
Khương Đường chạm lên búi tóc của , đó chỉ hai cây trâm bạc trơn.
Sờ soạng hai cái, Khương Đường buông tay xuống cất kỹ hầu bao , đến căn bếp nhỏ.
Sau cái gì cũng đều sẽ .