Trịnh thị trong lòng Khương Đường nức nở, nhiều năm qua , điều trở thành một tâm bệnh của bà. Vĩnh Ninh hầu hiểu bà, khác thì , nhưng Khương Đường thì chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, nếu nàng dám ngoài một chữ, bà sẽ nhiều cách trừng trị nàng.
Quen với việc chủ mẫu, Trịnh thị thử bám vai khác bao giờ.
Nếu Nam Hương Nam Tuyết như , Trịnh thị nhất định sẽ cảm thấy các nàng quá giới hạn, tôn ti. Khương Đường, giống như khi bà rơi xuống nước nàng túm lấy bà , khiến bà tin phục, gì cũng trúng sâu trong lòng bà.
Ví như chuyện đút canh , khác chỉ phu nhân ăn chút , ăn Hầu gia lo lắng.
Còn Khương Đường chỉ kêu bà ăn cơm mà thôi, chứ vì ai khác, chỉ bà ăn, giống như dỗ con nít .
Vậy thì dù là nóng tính hơn nữa thì cũng thể nổi giận với ai khác. Trịnh thị : “…”
Khương Đường : “Nếu ngài khát nô tỳ sẽ lấy nước ngay, uống nước là hết khát thôi. Ngài , dưỡng bệnh cho , chỉ còn sống mới việc , ngài cả ngày , trời hôm nay , ngài còn ngoài dạo.”
Trịnh thị buông bàn tay đang vươn xuống, lời Khương Đường lý.
“Chuyện với ngươi, ngươi cho thứ ba .”
Khương Đường: “Nô tỳ mà.”
Ở đây, chỉ kín miệng mới sống lâu .
Trịnh thị nở nụ nhạt: “Cho ăn mấy muỗng .” Khương Đường bưng cháo qua cho bà: “Để nô tỳ đút ngài.”
Trịnh thị há miệng, ăn cháo nghĩ đến chuyện trong mơ, nghĩ xem họ ăn gì, mặc gì.
Ăn một hồi, Trịnh thị thở dài.
“Khương Đường, ngươi xem các tướng sĩ Tây Bắc sẽ ăn món gì?” “Bây giờ chắc họ đang ăn bánh quy ạ.” Khương Đường dịu dàng.
Trên đời nhiều trải qua cuộc sống khốn khó, khi Trịnh thị bệnh, bữa ăn hàng ngày bày biện đủ món, mặc lăng la tơ lụa. Ở đây quan niệm giai cấp ăn sâu lòng , họ thấy bất cứ chuyện gì cũng đều là chuyện đương nhiên.
Bởi vì cảm thấy đắt rẻ sang hèn cho nên vài mạng của họ còn là mạng.
Thấy khác đấu tranh dũng là bình thường thôi, chuyện gì cũng đến phiên họ mới hiểu .
Lũ lụt ở tận Điền Nam nên nỗi khổ của dân, nhưng nếu nơi xảy chuyện là Thịnh Kinh thì yên từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-164.html.]
Vẻ mặt Trịnh thị sửng sốt, bánh quy là do Khương Đường , nàng giúp Cố Kiến Sơn một đại ân.
Bà chỉ ăn tầm nửa chén cháo là ăn nổi nữa, đó mơ màng ngủ .
Chờ Khương Đường ngoài, Hàn thị qua chén cháo, đó hỏi Khương Đường rằng Trịnh thị gì: “Phu nhân , thật sự ăn vô hả?”
Khương Đường trả lời: “Phu nhân hứng ăn, thật sự ăn vô.”
Nếu Trịnh thị gì thì chắc mấy tin, lẽ Lục Cẩm Dao cũng sẽ hỏi nàng. Khế ước bán của nàng ở chỗ Lục Cẩm Dao, nếu Lục Cẩm Dao hỏi, Khương Đường nên .
Không bằng tìm một lý do .
Khương Đường bưng khay: “Đại nương tử ?”
Hàn thị phất tay kêu Khương Đường xuống, nàng đầu với Khương Đường: “Bây giờ mẫu chỉ thể ăn cháo trắng, món Tôn đại nương , thấy ở đây cần Khương Đường .”
Trong mấy cái viện ở phủ Vĩnh Ninh hầu, chính viện là khó cài nhất, bây giờ mấy Yến Kỉ Đường công khai ở đây thì thích hợp lắm.
Nếu Trịnh thị thật sự xảy chuyện gì, e là Hàn thị sẽ trở tay kịp.
Lục Cẩm Dao : “Đại tẩu, thể rời khỏi Khương Đường, tất nhiên bằng lòng để nàng trở về, nhưng tỷ thấy đó, hai bữa cơm đều là nàng hầu hạ mẫu ăn, ngay cả Nam Hương Nam Tuyết mẫu cũng cần.”
Hàn thị nghẹn họng, chỉ thể từ bỏ.
Ban ngày, Trịnh thị giường cả ngày.
Nam Hương Nam Tuyết hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, Khương Đường lo mỗi việc đút cơm, Trịnh thị chỉ tỉnh khi ăn cơm.
Trở Yến Kỉ Đường, Lục Cẩm Dao kêu Khương Đường qua đó, hỏi nàng Trịnh thị gì. Khương Đường tập dợt sẵn trong đầu vô trả lời.
“Phu nhân thấy cảnh sinh tình, nghĩ đến tứ gia đến Điền Nam, nhớ tới ngũ công tử.”
Lời là thật, chỉ là sự nhớ nhung của mẫu với hài tử.
Bây giờ Lục Cẩm Dao đang phiền lòng vì chuyện Cố Kiến Châu xa, thật sự rảnh soi xét nàng: “Bên phía phu nhân ngươi chú ý nhiều chút, nhất định chăm sóc cho phu nhân thật , cho dù như thế nào, cũng đừng quên ngươi là của Yến Kỉ Đường.”