Lát Cố Kiến Sơn đến, các viện lập tức tin.
Hàn thị thở phào nhẹ nhõm, nhịn cằn nhằn với Cố Kiến Phong: “Ta thấy mẫu lo lắng cho đến như bao giờ.”
Cố Kiến Phong : “Sao mà so , đao kiếm chiến trường mắt, còn ở Hồng Lư Tự thể xảy chuyện gì chứ.”
“Chàng cũng ở Hồng Lư Tự hả, mấy của tiền đồ hơn , tam phòng thăng quan, tứ phòng điều đến Công Bộ, ngoan của trở về lập công lao gì nữa đây, ai mà như đại ca là chứ.” Hàn thị quở trách một trận: “Bây giờ ngũ trở về, mẫu còn nhớ con dâu chăm sóc cả ngày lẫn đêm cho bà chứ, e là một lòng một đều đặt hết lên ngũ .”
Cố Kiến Phong ha ha : “Ngũ rời nhà từ khi còn nhỏ, mẫu bất công một chút cũng là chuyện thường tình mà thôi.”
Hàn thị cảm thấy như đàn gảy tai trâu, căn bản hiểu nổi. “Chàng đúng là cái đồ hồ đồ ngu ngốc!”
Hai phòng khác cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Trịnh thị xảy chuyện thì chẳng chỗ nào cho các nàng, tam phòng sớm âm thầm xếp hàng, còn ngóng trông Cố Kiến Sơn bình an trở về nữa.
Sau khi Lục Cẩm Dao Cố Kiến Sơn trở về kêu Khương Đường tới hỏi chuyện, bệnh tình của Trịnh thị đang chuyển biến , thể tự ăn cơm, nàng hài lòng : “Đây là công lao của ngươi, bên phía phu nhân gì thì cứ theo, cần hỏi ý kiến của . mà, khi chuyện việc, nhớ uốn lưỡi bảy .”
Lục Cẩm Dao hy vọng khi gì Khương Đường sẽ ngẫu nhiên qua cho Trịnh thị , thì sẽ hiểu ý bà, dù nàng ở chính viện thì Khương Đường vẫn sẽ gì.
nếu nàng tự chuyện gì thì thích hợp.
Khương Đường ý ngoài lời , chỉ gật gật đầu: “Nô tỳ hiểu.”
Lục Cẩm Dao : “Thời gian ngươi cứ ở chính viện, chờ khi nào bệnh của phu nhân khỏi tính tiếp.”
Bên phía Yến Kỉ Đường Triệu đại nương, tạm thời cần Khương Đường. Tuy nàng thai nghén, nhưng thể giành với trưởng bối , dù đây là của nàng .
Bây giờ Lục Cẩm Dao càng hy vọng phân gia, tước vị nếu gì bất ngờ sẽ là của đại phòng, thì các nhà ở cùng một chỗ còn bằng sớm phân gia .
Ở hầu phủ dù là chủ tử thì cũng muôn vàn thứ ý.
Khương Đường rời xong, Lục Cẩm Dao kêu Nguyệt Vân đến: “Chọn vài món đưa đến cho Yến Hồi Đường.”
Cố Kiến Sơn mới trở về, trong viện chắc chắn thiếu đông thiếu tây, với sổ sách Cẩm Đường Cư cũng đưa cho xem qua.
Sau khi bán thạch băng, việc buôn bán lên, mấy ngày liên tiếp, lợi nhuận đều bốn mươi lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-167.html.]
lúc Cố Kiến Sơn trở về, chia một phần lời cho .
Nguyệt Vân vốn là nha của hầu phủ, nàng hiểu nhiều về nơi đây, nàng là thích hợp nhất.
Khương Đường vội vàng về chính viện, là kêu Xuân Đài đến phòng bếp lớn lấy cơm.
Khương Đường hiểu nổi, tối nay Cố Kiến Sơn đến ăn cơm luôn, mà chờ tối mai mới đến.
Nàng cứ cảm giác gì đó đúng, nhưng nghĩ đúng chỗ nào.
Thấy phòng bếp nhỏ hết việc, Khương Đường xách theo đèn lồng về Yến Kỉ Đường.
Khi ngang qua hoa viên, Khương Đường phía phát tiếng bình bịch, ở đây cách gần mặt hồ, Khương Đường sợ rơi xuống nước nên vội cầm đèn lồng chạy ngược về.
Chưa bao xa, nàng thấy chỗ núi giả lộ một góc áo, màu áo nàng mới thấy hồi sáng.
Khương Đường lùi về nửa bước, soi soi đèn lồng: “Ngũ công tử?”
Không ai đáp lời, Khương Đường thử bước lên phía hai bước thăm dò: “Ngũ công tử, nô tỳ là nha của Yến Kỉ Đường.”
“Đừng qua đây.”
Giọng khác hẳn với chất giọng ban sáng Khương Đường , giọng hồi sáng dù khàn, nhưng vững vàng, còn bây giờ ngay cả âm tiết cũng đang phát run.
Khương Đường thổi tắt nến đèn lồng, con đường thông với đường trở về của Yến Kỉ Đường, giờ ngoại trừ nàng về thì còn ai nữa.
Cố Kiến Sơn từng cứu nàng, về tình về lý, nàng đều thể mặc kệ.
Khương Đường tới, tối nay trăng lưỡi liềm treo cao, ánh trăng như bạc vụn rải xuống đất.
Sắc mặt của Cố Kiến Sơn khác với hồi sáng, khuôn mặt tái nhợt, trán với thái dương toát đầy mồ hôi, chảy dài xuống cổ.
Tay che n.g.ự.c , một tay khác nắm đá núi giả, thấy Khương Đường, bất đắc dĩ: “Đã là đừng qua đây mà.”
Giây phút đó, Khương Đường hiểu tại Cố Kiến Sơn trở về.