Lại đợi thêm mười lăm phút, Cố Kiến Sơn còn xem xong, Lục Cẩm Dao cho Khương Đường và Bán Hạ lui xuống, Lục Cẩm Dao các nàng chuyện bọn họ thương lượng lúc .
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu với Minh Triều: “Ngươi cũng lui xuống .” Khương Đường bước từ trong phòng ngoài, nhẹ nhàng thở một .
Xuân Đài : “Chủ tử chuyện, chúng cũng đừng cửa, lát nữa dặn tiểu nhị đừng trong quấy rầy. Chúng đó cũng chẳng gì, hai vị tỷ tỷ, đặt một gian ở bên cạnh, mời hai vị tỷ tỷ uống .”
Xuân Đài năng chừng mực, khiến chán ghét.
Bán Hạ đưa mắt Khương Đường, dùng ánh mắt dò ý Khương Đường. Rốt cuộc nên canh ở cửa sang gian bên cạnh chờ.
Khương Đường tách Bán Hạ nên : “Không thể canh cửa, ngươi qua nghỉ ngơi một chút, đó đến lượt .”
Bán Hạ cảm thấy ý tưởng : “Vậy , lát nữa đây thế ngươi.” Minh Triều nhướng mày với Bán Hạ qua gian bên cạnh chờ.
Cánh cửa đóng , Xuân Đài gượng hai tiếng, đừng thấy mặt hẳn bình tĩnh, trong lòng sớm rối tinh rối mù. Hắn vẫn luôn chờ ngoài cửa, Tứ nương tử tới cũng dám nhiều thêm một cái.
Công tử dặn dò mấy câu, để với Khương Đường.
Chỉ là bên trong khi nào mới xong, cơ hội đến gian bên cạnh để “nghỉ ngơi một chút”.
Thật công tử còn đưa cho một tờ giấy, nếu thật sự tìm cơ hội thì đưa tờ giấy cho Khương Đường, Khương Đường xem xong tự nhiên sẽ hiểu ý của công tử.
Cách một cánh cửa nên cũng rõ âm thanh bên trong.
Khương Đường quan sát bốn phía, thấy trái đều mới lôi thứ bọc kĩ bằng khăn tay từ trong tay áo , mở đưa cho Xuân Đài.
Khương Đường chuyện, Cố Kiến Sơn thể thần quỷ đặt đồ vật gối của nàng, gã sai vặt của chắc chắn chuyện .
Xuân Đài trừng to mắt, đó nghi hoặc Khương Đường: “Hả?” Khương Đường mặc kệ Xuân Đài giả ngu, thứ nhất định trả . Nàng hạ giọng : “Đây là đồ của công tử nhà ngươi, vật quy nguyên chủ.”
Xuân Đài thể cầm cái về, mặt mày nghiêm túc, : “Khương cô nương đừng vội, công tử chuyện nhờ với cô nương, cái thể thu, ở đây tiện, chờ một lát phòng . Cái , mong cô nương nhận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-227.html.]
Khương Đường chiếc vòng hoa nhài trong lòng bàn tay, định chuyện, Xuân Đài : “Ra ngoài một chuyến cũng dễ dàng, cho dù cô nương cần cũng nên chờ tới lúc xong mới quyết định.”
Khương Đường cảm thấy Xuân Đài khó dịp ngoài là nàng, mà là Cố Kiến Sơn.
Sau đó nàng Xuân Đài nhỏ giọng : “Vết thương của công tử còn khỏi…”
Cố Kiến Sơn sẽ lộ vẻ mềm yếu mặt Khương Đường, cho dù đau c.h.ế.t cũng sẽ chịu đến khi Khương Đường khỏi mới kêu đau. Xuân Đài để bụng mấy cái , đầu tiên, đó là thể diện của , thứ hai, dù công tử cũng .
Quả nhiên, Khương Đường cất chiếc vòng tay áo, chẳng qua cũng hỏi thương thế của công tử như thế nào.
Chờ mười lăm phút, Bán Hạ cùng Minh Triều từ trong phòng : “Các ngươi nghỉ một lát .”
Khương Đường gật đầu, gian bên cạnh cũng nhỏ, hai chén dùng qua đặt sang một bên, ở trong gian phòng tiếng động ở bên , vô cùng an tĩnh.
Xuân Đài nước còn uống mở miệng sang sảng: “Công tử nhờ tiểu nhân hỏi cô nương tính khi nào chuộc ? Sau khi chuộc nơi nào để ? Nếu bạc đủ thì công tử thể cho cô nương mượn .”
Chuyện thể qua loa, nếu Cố Kiến Sơn chuộc cho Khương Đường Khương Đường sẽ trở thành nha của Cố Kiến Sơn.
Nếu khi chuộc ở nơi Cố Kiến Sơn an bài thì sẽ trở thành ngoại thất của Cố Kiến Sơn, hai cái cái nào , cho nên chỉ thể để Khương Đường tự chuộc .
Sau khi chuộc mới thể tính cái khác.
Khương Đường hiện tại là nha của Lục Cẩm Dao, chỉ cần vẫn còn là nha một ngày thì mấy chuyện vẫn tính là quá sớm.
Cố Kiến Sơn tất nhiên nguyện ý lấy bạc , nhưng sợ Khương Đường vui nên mới là cho nàng mượn.
Hắn Khương Đường nghĩ tới chuyện chuộc nhưng thì .
Xuân Đài : “Công tử , khi chuộc thì cần nha nữa, cái gì cũng tự do tự tại hơn. Đến lúc cô nương cam lòng thì bản cũng đường lui. Công tử còn , chỉ cần cô nương còn ở Hầu phủ một ngày, sẽ khiến cô nương gặp thêm phiền toái và khó xử.”