Lục Anh nghĩ, khi chuộc , đời đời con cháu sẽ còn là nô tài nữa.
Bội Lan căn bản nghĩ tới chuyện chuộc , bởi vì ở Yến Kỉ Đường , nguyệt ngân tiền thưởng. Lục Cẩm Dao đối xử với các nàng cũng , cuộc sống như thì tại ngoài tự sống qua ngày chứ.
Muốn chuộc cũng là phản bội chủ tử, nhưng khi chuộc thì sẽ cái gì đây.
Khương Đường tay nghề, ngoài cũng thể nuôi sống bản , còn nàng sợ là .
Có lẽ chờ nàng bản lĩnh, cũng thể chuộc . Bội Lan : “Vậy khi chuộc ngươi sẽ ở ?”
Khương Đường lên giường: “Ta định xem nhà, xem tình hình thuê hoặc mua một cái. Trước tiên cứ tìm một chỗ an , đó một bước tính một bước, cứ từ từ suy nghĩ.”
Lục Anh : “Vậy ngươi thiếu tiền ? Chỗ hơn mười lượng bạc tiết kiệm hơn hai năm nay, thể cho ngươi mượn .”
Lục Anh cũng tiết kiệm ít bạc. Nàng là nha tam đẳng, nguyệt ngân mỗi tháng năm đồng, hai năm là mười hai lượng bạc.
Hơn nữa còn thưởng và quà lễ tết nên mới tiết kiệm nhiều như .
Trong lòng Khương Đường ấm áp: “Tạm thời còn cần, nếu cần sẽ với ngươi.”
Lục Anh khẽ thở dài: “Ta cảm thấy ngươi chuộc là , cảm thấy lắm. Ta cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ xem , cũng từng nghĩ tới chuyện .”
Chủ yếu nhất là Khương Đường chỉ một một vướng bận, nhưng cha nàng đều ở bên .
Khương Đường : “Ta xem đến khi nào tích góp đủ bạc sẽ chuyện với đại nương tử. Ta ngủ đây, sáng mai còn đến cửa hàng nữa.”
Khương Đường chuộc là chuyện ngoài dự liệu, nhưng dường như cũng trong dự liệu.
Trong mấy các nàng chỉ Khương Đường ngừng tiến về phía , còn những khác thì hai tỷ tỷ Lộ Trúc Hoài Hề vẫn là nhất đẳng nha , các nàng cũng bất cứ đổi gì hết.
Ở Hầu phủ chỉ cần an phận thủ thường là thể sống , nhưng cũng giống như một đầm nước đọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-281.html.]
Cũng thể cứ tiếp tục như . Lục Anh sắp tới sẽ nhanh chóng đính hôn, còn nàng chẳng lẽ thật sự nha cả đời ?
Tết Trung thu trôi qua trong tiếng vui vẻ, Trung thu, Vĩnh Ninh Hầu phủ khôi phục bình tĩnh ngày xưa.
Ngày hôm , Khương Đường theo Lục Cẩm Dao đến cửa hàng.
Trong cửa hàng còn vài cái bánh trung thu, Lục Cẩm Dao để cho mấy sư phụ điểm tâm chia .
Hôm qua hai cửa hàng cộng bán tổng cộng một ngàn một trăm hai mươi ba hộp, trong đó, hơn bảy mươi hộp là Lục Cẩm Dao trực tiếp lấy ở bên , ghi sổ sách của nàng.
Còn đều là khách đến cửa hàng mua, một mua một hai hộp, nhiều hơn cũng , rải rác từ sáng đến tối liền bán nhiều như .
Một ngàn một trăm hai mươi ba hộp, còn kém xa so với lượng bánh trung thu mà Ngũ Hương Cư bán . Đó cũng là bởi vì Cẩm Đường Cư mới mở.
một ngàn một trăm hai mươi ba hộp lợi nhuận ròng gần bảy trăm lượng, mà lợi nhuận một tháng hiện tại của Cẩm Đường Cư cũng mới chỉ hơn một ngàn lượng bạc.
Bán bánh trung thu năm ngày, bắt kịp với lợi nhuận nửa tháng của cửa hàng.
Lục Cẩm Dao thể cảm thán, bán bánh trung thu thật sự quá lời, may mà nàng từ Bình Dương Hầu phủ trở .
Mặc dù chỉ ở nhà hai ngày nhưng cũng kiếm ít bạc.
Khương Đường thể lấy gần một trăm bốn mươi lượng bạc từ trong , tuy nhiên đợi đến cuối tháng kiểm kê xong mới đưa cho nàng.
Nàng góp vốn, vì nàng là cổ đông của cửa hàng, chỉ chia tiền bán bánh trung thu. Số bạc mỗi tháng sẽ kết toán một , trực tiếp giao cho nàng chứ chia lợi tức giống như Cố Kiến Sơn, một phần tiền giữ để mở thêm cửa hàng mới.
Lục Cẩm Dao đưa sổ sách cho Khương Đường xem: “Ngươi xem qua một chút , sổ sách chờ đến cuối tháng mới tính.”
Khương Đường xem qua đại khái: “Nô tỳ xem xong .”
Nàng Lục Cẩm Dao, vẻ mặt thôi, Lục Cẩm Dao nhướng mày : “Ngươi cái gì?”