Cố Kiến Sơn còn xong thấy tiếng của Lưu đại tẩu ở Lưu gia cách vách vọng tới: “Khương tử! Gà của ngươi còn ở chỗ ! Muội tử, ngươi ở nhà , mang qua cho ngươi!”
Lưu đại tẩu tinh toán thời gian, sợ Cố Kiến Sơn nổi lòng xa.
Khương Đường đáp một tiếng, đó thấp giọng : “Là Lưu đại tẩu kết phường buôn bán với , sợ ngươi là .”
Cố Kiến Sơn uống một hết ly nước: “Ta đây, thể tới đây mỗi ngày, nhưng sẽ cố gắng tới.”
Hắn gặp Khương Đường, ở trong phủ cơ hỏi, phủ sẽ giống như thế nữa.
“Có việc thì tìm hộ gia đình thứ ba bên tay , đừng cậy mạnh.” Khương Đường ừ một tiếng: “Ta đưa ngài ngoài.”
Nàng đưa Cố Kiến Sơn ba đồng và hai mươi văn, bỏ trong một túi bạc nhỏ: “Ngài đếm xem.”
Cố Kiến Sơn trực tiếp thu : “Ta đây.”
Chờ Cố Kiến Sơn rời , Lưu đại tẩu mới mang đồ qua tới: “Ngươi để quên mấy cái ở nhà , tiểu ca đưa đồ ? Ngươi là một cô nương, đừng để nam nhân nhà.”
Khương Đường Lưu đại tẩu ý , gật đầu : “Tẩu tử đúng, nhớ .”
Trời lúc mới sáng hẳn, Lưu đại tẩu băm xong phần nhân, nhà nàng nhiều , bà bà cũng thể băm nhân, dựa theo cách Khương Đường hướng dẫn để trộn nhân, nồi luộc cũng chuẩn xong, chỉ cần cán vỏ nữa là .
Lưu đại tẩu : “Hôm nay để bà bà nhà cùng .”
Hài tử để cho công công trông, nàng nghĩ bán càng nhiều sẽ kiếm càng nhiều bạc, nhiều hỗ trợ sẽ hơn chút. Chờ nam nhân nhà nàng hết ca sẽ về nhà nấu cơm và trông hài tử, bà bà cùng nàng buôn bán.
Ban ngày sẽ gửi hài tử cho công công chăm sóc.
Lưu bộ khoái vui, nhưng Lưu đại tẩu đặt bạc lên bàn.
Những đồng tiền kêu vang dội, âm thanh vọng trong lòng Lưu bộ khoái.
Đêm qua Lưu đại tẩu mang gan heo và mấy khúc xương heo về, bọn nhỏ lập tức tỉnh ngủ.
Đại Ni năm nay mười tuổi, là một tiểu cô nương gầy tong gầy teo, gan heo l.i.ế.m môi, Nhị Lang cũng chờ mong, hỏi khi nào ăn, Đại Lang hiểu chuyện hỏi nhưng cũng lộ biểu cảm ăn.
Lưu đại tẩu cách nào đành kéo lê một mệt mỏi xào gan heo, lấy hoành thánh còn dư nấu cho mỗi một bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-312.html.]
Những lúc thiếu thịt mà gan heo ăn cũng tệ, ba cái hài tử ăn ngon miệng.
Bọn nó còn nhỏ nên ăn hết gan heo, nhưng cũng ăn một chén hoành thánh nhỏ.
Số còn dư để sáng mai nấu mì sợi ăn, nàng mì sợi ngon hơn nhiều. Lưu bộ khoái thấy như cũng còn gì để nữa.
Trông chừng hài tử cũng , hơn nữa đây cũng là hài tử của .
Đừng thấy lúc Lưu đại tẩu việc than mệt, nhưng bán hoành thánh cả một ngày, tuy rằng suốt ngày, nhưng đến tối ngã lên giường ngủ mất.
Còn tiếng ngáy nhỏ.
Trong lòng Lưu bộ khoái hoảng hốt.
Bổng lốc mỗi tháng của còn tới một lượng bạc, một năm còn chỉ chừng sáu lượng, nương tử của thể kiếm nhiều hơn, trông hài tử cũng .
Chờ đến lúc tan ca cũng sang giúp đỡ, suy cho cùng ăn thịt vẫn ngon hơn.
Lưu đại tẩu cùng bà bà bán hoành thánh, Lưu gia vẫn chia hai phần, nhưng nhờ Lưu đại nương hỗ trợ mà tốc độ bán hoành thánh cũng nhanh hơn rõ rệt, cũng bán nhiều hơn.
Việc kinh doanh ngày thứ hai cũng tệ, nhân cũng bán hết, chỉ còn thừa mấy cái hoành thánh.
Ban đêm gió thổi khá lạnh, Lưu đại tẩu nấu cho bà bà ăn, nhưng Lưu đại nương tiếc: “Nhanh về tính tiền, còn dư mấy cái để cho đám Đại Lang .”
Hai bữa trưa và tối hai đều ăn hoành thánh, dù thời gian gấp gáp cũng thể về nhà .
Mấy cái cũng là chi phí, nhưng ăn cũng ăn , dù cũng rẻ hơn mua, bọn họ ăn cái gì cũng đều là giá vốn.
Lưu đại nương cảm thấy cái thật là ngon, chẳng qua nếu kêu bà bỏ bạc mua thì đánh c.h.ế.t bà cũng mua.
Bà gấp gáp về nhà, nhưng Lưu đại tẩu : “Nương đợi chút, con lên phố mua chút đồ.”
Chờ đến tối, các sạp hàng đều sẽ bán rẻ hàng hóa của , Cẩm Đường Cư bán điểm tâm giảm giá, nhưng giá cả cũng hề rẻ, cách khá xa, Lưu đại tẩu nghĩ tới cái đó mà đến sạp bán đồ thức ăn sẵn mua một cân đầu heo, tiêu hết tám văn tiền.
“Không gà nướng, nương, nghĩ kiếm bạc lời thì nhà ăn uống ngon một chút, còn dư thì để tiết kiệm.” Lưu đại tẩu cảm thấy cuộc sống hiện tại đang dần dần tiến về phía , trong nháy mắt thấy điểm kết thúc như đây.
Một ngày kiếm hơn một đồng, mấy hài tử thèm cái gì nhất, Lưu đại tẩu thức khuya dậy sớm kiếm nhiều bạc là vì hài tử ăn ngon .