Cũng hàng xóm hỏi Khương Đường thể cho bọn họ cùng , đông tới ai cũng nhàn rỗi cả, trời đổ tuyết, một nhà ngay cả nam nhân cũng việc gì để .
Tất cả đều chấp nhận mùa đông sẽ nghỉ ngơi để lấy sức.
Lưu Trần Hứa là ba nhà duy nhất Khương Đường thấy thể buôn bán, những khác .
Khương Đường uyển chuyển từ chối: “Công việc nhẹ nhàng , rửa chén chà nồi, ở đây bán thức ăn, chén bát rửa đến mấy , chỉ sợ tẩu tử ngại phiền toái, hơn nữa cũng nhiều bạc, chia cho các tẩu tử bao nhiêu, nếu các tẩu tử phụ giúp thì tất nhiên vui lòng.”
Hàng xóm láng giềng, vài lời tiện rõ, Khương Đường hào phóng, nếu bọn họ còn ép buộc thì giống như đang loạn , dù cam lòng nhưng chỉ đành từ bỏ.
Lưu đại tẩu tới vấn đề khác, cái sạp nhỏ dựng ở đầu ngõ như nào ai tới ăn, một nơi hẻo lánh, cách con phố xa, gì ai tìm tới.
Nồi nước dùng nấu xong, Lưu đại tẩu cũng còn lời nào để .
Hương thơm của nồi lẩu bò nấu dầu cay xộc lên mũi, thơm nhất vẫn là nồi lẩu gà nấu nấm, mùi hương cứ như đang dụ hoặc . Có lẽ vì nàng ít thấy qua thứ gì ngon nên cảm thấy nồi canh vô cùng thơm, đừng là nấu với thịt, cho dù chỉ khoai lang, khoai tây cũng ngon cưỡng .
Đứng ở xa mà vẫn ngửi thấy mùi hương.
Ban ngày Lưu đại tẩu dọn quán, nàng sai Lưu Đại Lang chú ý nhiều hơn một chút, phụ giúp Khương Đường dọn dẹp , cần lấy bạc, chỉ giúp đỡ hàng xóm một chút. Hơn nữa, việc ăn của nhà nàng vẫn là do Khương Đường cho đấy, giúp đỡ nàng nhiều hơn một chút cũng hại gì.
Lưu Đại Lang vô cùng sức, phụ giúp hai tẩu tử vác nồi, dọn than.
Nồi nước lẩu vẫn luôn đun nóng, nhưng qua chính ngọ, một khách cũng thấy tới.
Hai hỗ trợ rảnh rỗi cả một buổi sáng, trong lúc đó vẫn luôn trộm Khương Đường, chẳng gì mà trả mười hai văn tiền, cái cũng dễ kiếm lời quá chứ.
Chẳng qua cô nương sẽ đổi ý nếu buôn bán đó chứ.
Khương Đường đợi một hồi lâu, vẫn khách tới, mùi hương của nồi nước dùng thể chê, còn hơn nồi canh nấm nàng ăn .
Ngoại trừ hương vị thì còn nguyên nhân gì chứ.
Chẳng lẽ là vì nơi quá vắng, khách nhân là thể nào mũi như chó , ai giới thiệu tới thì chẳng đường tới đây .
Giống như Cố Kiến Sơn đưa nàng tới tiệm mì tại gia , thức ăn ở đó cũng ngon, nhưng bình thường ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-357.html.]
Không , cũng nhờ khác dắt tới mới .
Tiệm ăn tại gia truyền miệng, các tiệm cơm đường đều dùng chiêu bài , nàng cái gì cũng , chỉ dựa hương vị thì khách tới cửa.
Khương Đường hỏi Lưu Đại Lang: “Ngươi dám lên đường hét thật to để việc buôn bán của chúng ?”
Lưu Đại Lang cũng sốt ruột, nhưng dám, đỏ mặt Khương Đường: “Ta…”
Khương Đường: “Ngươi thử , dắt một khách đây thì cho ngươi hai văn tiền. Không cũng , trở về ăn cơm.”
Lưu Đại Lang cắn chặt răng: “Ta thử một chút, nhưng dám chắc sẽ kéo khách đến.”
Mấy sạp hàng đây kinh doanh , Khương Đường cũng ngờ tới món bán , nàng gật đầu: “Đừng xa, xem xung quanh đây là .”
Lưu Đại Lang tuổi còn nhỏ, cũng linh hoạt, chạy vèo một cái ngõ.
Ở đầu ngõ cũng thường thấy hàng xóm láng giềng tới xem, Khương Đường định tinh thần, nấu cho một ít mì: “Không khách thì chúng ăn cơm .”
Một ngày mười hai văn tiền công, bao hai bữa cơm, chuyện thật sự là quá .
Một an ủi : “Chủ nhân đừng vội, ăn buôn bán lúc nào cũng , tới thể lên phố thử xem, ở đó đông .”
Dù cũng mở hàng cái .
Khương Đường gật đầu, bên tuy đông , nhưng nàng thuê nổi cửa hàng, tóm cũng thể bày sạp quán
Nếu chỉ đẩy xe đẩy thôi thì cũng còn tạm, nhưng thịt và đồ ăn cũng cần rửa cho sạch, nồi dùng xong cũng mang chà rửa.
Nàng cũng thể dọn hết mấy chục cái nồi qua bên đó, cho nên mới cần hai , một chạy lên phố, một khác sẽ phụ trách khách hàng và thu tiền.
Khi nào rảnh rỗi thì rửa bát đĩa.
Khi nào kinh doanh khá khẩm thì mới thuê cửa hàng, cũng đến mức bỏ quá nhiều bạc.
Không cả sáng nay bán gì .
Nàng vẫn tính đúng, cái mà thuê cửa hàng thì lỗ ít bạc .