Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 363

Cập nhật lúc: 2024-11-20 01:08:28
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Kiến Sơn từ lúc quân doanh cũng dễ dàng gì.

Cố Kiến Châu mười bảy tuổi Hàn Lâm Viện, ở đó hai năm, theo quan viên Hộ Bộ trị thủy, những quan viên xuất nghèo hèn cũng đối xử lạnh nhạt với .

Giống như một đám tiểu nương tử phu nhân thế gia chướng mắt một nha , một đám con cháu nhà nghèo đều khinh thường xuất Hầu phủ của Cố Kiến Châu.

Chỉ một ít là khác .

Mà Cố Kiến Sơn mười hai tuổi quân doanh, những khác quân doanh đều là do binh dịch, con cháu thế gia trưng binh, chỉ Cố Kiến Sơn da non thịt mịn, là con cháu Hầu phủ thì thái độ đối với càng kém.

Khi đó Cố Kiến Sơn còn cái gì gọi là cô lập.

Lúc mười bốn tuổi lập công, cái của những đối với mới từ từ cải thiện. Cho tới hiện tại binh lính quyền, bọn họ mới thật sự đặt trong mắt.

Cố Kiến Sơn cúi đầu một chút: “Chuyện cả, đừng bậy, nhanh ăn cơm .”

“Chưa cả mà trong nhà, chậc.” Lý tướng quân múc một khối khoai tây trong bát của , cái hầm quá chín, đều mềm như cháo hết , thể trộn hết cơm, ăn hai ba miếng là hết một bát.

Lý tướng quân ăn muỗng đầu tiên lập tức nheo mắt .

Hắn mời ăn cơm còn quên xới cho một chén cơm vung: “Ăn ngon! Ăn ngon! Chỉ là cây, hình như Trần tướng quân ăn cay .”

Trần tướng quân là đất Thục, đồ ăn đất Thục món nào cũng cay, thể nào ăn nổi, lúc tới Tây Bắc lúc mỗi ngày đều ăn khoai tây hầm cũng khiến ăn vui vẻ.

Trần tướng quân đau khổ : “Ta lấy món khác , các ngươi ăn .”

Tất cả thúc đẩy, Cố Kiến Sơn cũng ăn ít, canh vị thịt, tuy vẫn kém sơn hào hải vị nhưng ở nơi thể ăn những món như tệ.

Một nồi thức ăn dọn lên ăn hết sạch, Cố Kiến Sơn cơm nước xong xuôi hỏi hương vị như thế nào.

“Tất nhiên là ngon hơn món thường ngày , chẳng qua là nhà ngươi , hẳn là tốn công nhỉ.” Lý tướng quân e là đầu bếp ở Hầu phủ dùng mười mấy con gà, mười mấy mấy con vịt, mười mấy con bồ cầu, thêm mười mấy cái móng giò mới hầm một nồi như .

Cái chắc chắn hao ít bạc, theo Cố Kiến Sơn còn thể hưởng ké một chút, còn nếu tự ăn thì thôi .

Nếu ăn đắt như thì ngon mấy cũng thành .

Nếu trong lòng Cố Kiến Sơn thì cũng là môn đăng hộ đối, chắc chắn là dùng đồ .

Cố Kiến Sơn : “Không , bằng mỡ bò đó.”

Tuy thịt bò hiếm nhưng cũng , còn đang ở phương Bắc, Hồ tộc ít bò dê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-363.html.]

Tuy thịt bò đắt nhưng mỡ bò rẻ.

Lý tướng quân hít hà một , buồn bã : “Thịt bò, Hồ tộc đó.”

Ngự Triều cho g.i.ế.c trâu bò, vì trâu bò thể cày ruộng, nhưng ở Hồ tộc, bò chính là một nguồn thức ăn.

Một đám tướng sĩ đang lập tức sáng mắt, rõ ràng là giữa trưa nhưng Cố Kiến Sơn cảm thấy mát mẻ.

nếu việc thể thành công, Cố Kiến Sơn chắc chắn thể tranh công lao về cho Khương Đường.

Cố Kiến Sơn cơm nước xong thì đến bãi tập thao luyện.

Ngoại trừ Từ Trinh Nam, còn nào thương, tuy công phu của mất nhưng như lúc thương.

Lý tướng quân: “Còn luyện nữa.”

Luyện một buổi trưa, Cố Kiến Sơn đổ đầy mồ hôi, nấu một ít nước ấm tắm rửa sạch sẽ, lấy hoành thánh Khương Đường cho ngắm. Hắn ở nơi lâu, bây giờ vội ăn.

đây hơn nhiều.

Trước đây còn thấy thành , giới thiệu nữ nhi, chất nữ trong nhà cho , hiện tại trong lòng nên bọn họ cũng từ bỏ ý định.

So với đây, Cố Kiến Sơn hiểu rõ một chuyện, lưỡng tình tương duyệt chính là tình thâm nghĩa trọng chứ là sự chậm trễ.

Thịnh Kinh lúc tháng mười một cũng bắt đầu trở nên buồn tẻ.

Năm dân chúng đều ở trong nhà sưởi ấm, gọi là ngủ đông. Năm nay nhiều kéo tới ngõ Trữ Nguyên ăn lẩu.

Lại uống một ít rượu, nhấm nháp đậu phộng, trò chuyện quên trời quên đất với bằng hữu, vô cùng thích ý.

tới chỗ nhiều lắm, cũng chỉ là mấy vị khách đây.

Chỉ vì sạp quá nhỏ, vị trí quá khuất, cũng ít nào mũi thính như mũi chó mò tới đây.

Thực khách đều lão bản của sạp hàng là một tiểu nương tử còn cập kê, nhan sắc ai sánh bằng.

Nói chuyện việc chừng mực, tuy xinh nhưng hề toát vẻ lẳng lơ.

Thế cho bọn họ tới đây dùng cơm cũng dám vui đùa quá mức, tránh lão bản thấy, bẩn tai nàng.

Loading...