Bạch Vi cùng một đoàn nha hành lễ tạ ơn: “Tạ ơn phu nhân, Tứ nương tử cùng tiểu công tử đại hỉ, phu nhân đại hỉ.”
Trong Trịnh thị cao hứng, Hầu phủ chỉ Cố Kiến Châu vội vàng chạy về. Bà bảo Nam Tuyết truyền tin cho Vĩnh Ninh Hầu, đó hỏi nha phòng bếp nhỏ chuẩn cơm gì, Hàn thị ở một bên cũng quan tâm hỏi han vài câu, đó liền cùng Trịnh thị bàn chuyện lễ tắm ba ngày .
Qua hai khắc đồng hồ, bên trong mới thu thập thỏa đáng. Lúc trời lạnh, hài tử quấn chặt mới ôm . Sau khi ôm phòng cho Trịnh thị một chút liền Lộ Trúc mang đến chỗ v.ú nuôi cho bú.
Cố Kiến Châu thì tới canh giữ bên giường Lục Cẩm Dao. Sinh hài tử cho dù nhanh thì đó cũng là chuyện mệt mỏi, mùi m.á.u tươi trong phòng còn tan hết, Hoài Hề nửa quỳ lau mồ hôi cho Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao mê man, tóc trán dính với , Cố Kiến Châu nhận lấy khăn tay: “Để cho, ngươi canh chừng .”
Cố Kiến Châu canh chừng hai canh giờ, Lục Cẩm Dao mới tỉnh , trong lúc đó vẫn một mực lau nước lên môi Lục Cẩm Dao.
Rốt cuộc cũng tỉnh .
Cố Kiến Châu cầm tay Lục Cẩm Dao: “Hài tử năm cân ba lạng, mẫu cùng Lộ Trúc đang trông chừng, nàng cứ yên tâm. A Dao nàng đói , khát nước ?”
Lục Cẩm Dao lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy mang thai chín tháng, rốt cục cũng chờ đến lúc mây tan trăng sáng. Lúc sinh chỉ nghĩ đến lời Khương Đường , bà đỡ cái gì thì cái , khi sinh xong mới thoát lực, cảm thấy khổ sở ủy khuất.
Cố Kiến Châu cúi hôn lên trán nàng: “Ta nàng vất vả, cũng nàng đau. Nếu sinh hài tử cho thì nàng cũng sẽ chịu nỗi khổ .”
Lục Cẩm Dao chậm rãi lắc đầu, cảm xúc chua xót trong lòng tiêu tán một chút: “Cũng là hài tử của riêng , hài tử của chúng , ?”
Cố Kiến Châu dừng một chút, thành thật lắc đầu: “Vẫn , nhưng mẫu , dáng vẻ cực kỳ , giống nàng nhiều hơn một chút.”
Lục Cẩm Dao: “Chàng nhanh xem hài tử , bảo Lộ Trúc đưa chút cơm tới đây .”
Nàng đói bụng, tất nhiên Cố Kiến Châu cũng hài tử, bởi vì nàng nên mới ở chỗ trông coi.
Cố Kiến Châu : “Hài tử còn ở đó chạy , để sai đưa tin đến Bình Dương Hầu phủ, ngày mai mẫu sẽ tới. Đến lễ tắm rửa ba ngày của hài tử sẽ xin nghỉ một ngày, còn hai ngày về sớm hơn.”
Lục Cẩm Dao gật gật đầu, nắm lấy tay Cố Kiến Châu: “Rốt cuộc thì hài tử chúng cũng đời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-376.html.]
Vừa còn cảm thấy ủy khuất, hiện tại cảm thấy sinh hạ hài tử thật sự tuyệt vời, nàng sinh hạ một hài tử, nàng cũng mẫu .
Lục Cẩm Dao vội vàng trông con, trái bà bà cùng nha chiếu cố , cũng gấp gáp xem gì.
Chờ Lộ Trúc bưng cơm , Lục Cẩm Dao liền ở giường ăn.
Cố Kiến Châu đút cơm cho nàng ăn, chỉ là cháo kê bình thường nhưng ăn cảm thấy gì đó thật khác biệt.
Chờ nàng ăn cơm xong, Cố Kiến Châu ăn hết phần còn Trịnh thị mới mang theo hài tử .
Được bọc kín, tiểu hài nhi uống sữa xong, ngủ say .
Lục Cẩm Dao mang theo chút tò mò trìu mến hài tử, cảm thấy tiểu hài nhi nhỏ đỏ hỏn, còn chút nhăn nhúm, thấy chỗ nào cả.
Trịnh thị trong lòng nàng nghĩ gì, liền : “Hài tử mới sinh đều là bộ dáng như , nhưng ngươi xem trán cao, sống mũi thẳng, bộ dạng nhất định sẽ kém. Mắt và miệng thì giống ngươi, phụ ngươi đặt tên cho hài tử là Chiêu.”
Chiêu nghĩa là ánh mặt trời sáng ngời, lúc sinh mây đen rút hết, ánh mặt trời chiếu rọi, cũng hy vọng hài tử giống như tên.
Cố Ninh Chiêu, ở thế hệ hàng thứ tư. Nhi tử của ngoại thất mà Cố Kiến Thủy mang về tuy rằng coi trọng, nhưng vẫn ghi trong gia phả chính là thiếu gia trong phủ.
Lục Cẩm Dao thích cái tên : “Nhi tức xin Chiêu ca nhi tạ phụ mẫu ban danh.”
Trịnh thị xuống, bảo Nam Hương phía đưa tráp đang ôm cho Lục Cẩm Dao: “Bộ trang sức tặng cho ngươi, đến lễ tắm ba ngày thì nhớ đeo, lắm.”
Bộ trang sức là hồng bảo thạch, nguyên một bộ giá trị xa xỉ.
Mấy nhi tức khác khi sinh hài tử thì Trịnh thị cũng cho những thứ , nhưng chính là thiên vị, đồ đạc của bà thì bà cho ai thì cho.
Lục Cẩm Dao : “Tạ mẫu .”
Trịnh thị ở lâu, dặn dò Cố Kiến Châu chăm sóc Lục Cẩm Dao thật trở về.