Yến Vương chết, chỉ Tần Vương là một hoàng tử thể kế vị. Kỳ thật cũng , tới mấy hoàng tử tuổi hai mươi, còn trẻ tuổi hơn một chút. Nếu đợi thêm vài năm nữa thì cũng thể chống đỡ, ai cũng hoàng đế kế tiếp là ai.
Chuyện hoàng gia cho dân chúng đều run rẩy, dám lên tiếng. Vào tháng Chạp, thời tiết càng thêm rét lạnh, nhất là ở Phù thành.
Cố Kiến Sơn nấu chút canh nóng. Khối canh màu vàng, khi nấu cũng là màu vàng óng ảnh, ngửi thấy mùi chua, hẳn là vị chua cay. Trong thư Khương Đường , cho thêm ít thịt bò thái mỏng ăn chung với cái là ngon nhất.
Chẳng qua thôn trang cửa hàng, mà tìm thịt bò đây.
Hiện tại ngay cả ăn no cũng vất vả, cái mà ăn cũng tệ .
Món còn mang theo vị cay, Yến Vương vết thương, cũng thể ăn , nếu thể ăn chỉ thể gặm bánh bao mà thôi.
Cố Kiến Sơn bỏ mấy miếng khoai tây bên trong, xé lá bắp cải. Chờ nấu xong, cầm theo hai miếng bánh bao lạnh cùng bưng phòng.
“Điện hạ, cơm xong .”
Triệu Chân mặt xám mày tro dựa giường, tuy rằng chật vật nhưng còn loại quý khí khó thể thành lời.
Dùng một từ để hình dung chính là gặp biến bất kinh.
Làm cho cảm thấy hổ là hậu duệ quý tộc Thiên Hoàng.
Triệu Chân mệnh lớn chết. Phía vách núi nhiều cành cây khô
lá héo rũ, nhưng chân trái của gãy. Sau khi rơi xuống vách núi sợ đuổi theo nên chậm rãi dời . Cũng may trời mưa, tuy rằng lạnh nhưng ít
nhất cũng thể che lấp dấu vết.
Triệu Chân là thư sinh tay trói gà chặt, cho dù một rơi trong rừng sâu núi thẳm cũng nghĩ cách sống sót.
Về , qua thêm mấy ngày, lương khô ăn hết liền gặp Cố Kiến Sơn. Hắn Cố Kiến Sơn tìm như thế nào, nhưng nghĩ thể ở sâu trong thảo nguyên đấu trí đấu dũng với Hồ Tộc thì việc tìm đại khái tốn nhiều công sức cho lắm.
Cũng may là Cố Kiến Sơn nên thể mang ngoài. Còn những khác, Triệu Chân thể tin tưởng .
Vốn định tìm đại phu, nhưng Triệu Chân chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-517.html.]
Hắn suy tính của riêng . Nhặt về một cái mạng là chuyện dễ dàng, nhưng cũng ngẫm bởi vì cái gì mới xảy chuyện. Người bên ngoài thể tin tưởng . Nếu như hành tung bại lộ, Triệu Chân cũng thêm cái chân khác nữa để mà ngã. Hắn cố ý tìm đại phu, nhưng việc chữa chân cũng thể để chậm trễ , là Cố Kiến Sơn tiếp nhận chuyện .
Còn thể để thương tật gì thì còn để thái y xem .
Có lẽ là , Cố Kiến Sơn ở quân doanh, nối xương cũng lành nghề lắm.
Triệu Chân cũng yên tâm, nhưng mà cứ trì hoãn như là biện pháp. Cố Kiến Sơn hồi kinh mang theo nhiều thuốc lắm, ở chỗ mấy ngày thế nào cũng tìm đại phu tới.
Cố Kiến Sơn truyền tin hồi kinh, An Khánh Đế bảo Triệu Chân dưỡng thương .
Hai liền ở một thôn trang ở Phù Thành, thỉnh thoảng Cố Kiến Sơn ngoài một chuyến nhưng cũng thể trắng trợn gióng trống khua chiêng .
Tuy nhiên vài , Triệu Chân thấy tay nghề Cố Kiến Sơn cũng tệ. Giống như món canh , mùi vị ngon.
Cố Kiến Sơn là trọng thần trong triều, Triệu Chân là hoàng tử, một việc hỏi cũng lắm. Chỉ là ở chỗ quá buồn chán, nhịn mấy ngày,
cuối cùng nhịn liền hỏi: “Cố tướng quân thể mấy thứ ?”
Khóe miệng Cố Kiến Sơn giật giật, dáng vẻ lúc cúi đầu còn quá lạnh lùng cứng rắn, ngược lộ vài phần nhu hòa, : “Không , là trong nhà mang theo.”
Triệu Chân cũng về chuyện Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, vì một nữ tử mà đến cỡ .
Bây giờ xem nữ tử cũng ít thứ. Dù thì những loại món ăn Cố Kiến Sơn nhưng .
Mấy ngày nay Triệu Chân thấy canh gà, canh xương, còn tôm khô, thịt khô các loại...
Triệu Chân nghĩ, đây là vị hôn thê của gửi tới. Hắn tuy là hoàng tử nhưng đối với Cố Kiến Sơn mà , là trói buộc, là chướng ngại vật ngăn cản hồi kinh.
Triệu Chân : “Lần nhờ Cố tướng quân cứu , thật sự xin .” Cố Kiến Sơn: “Phụng mệnh việc, điện hạ cần lo lắng.”
Triệu Chân: “…”