Quân doanh nhiều thành , chuyện thô tục hài hước, Cố Kiến Sơn mấy chuyện bậy bạ còn nhiều hơn nội dung mười quyển sách nhỏ, chỉ là ở mặt Khương Đường, tiện biểu hiện ngoài thôi.
Cứ xem như chẳng gì .
Khương Đường hỏi Cố Kiến Sơn lễ gặp mặt là cái gì, Cố Kiến Sơn lắc đầu
, từng thấy: “Mẫu cho nàng, tất nhiên để nàng tự mở quà chứ.”
Khương Đường đặt tay lên phong thư, do dự. Trước khi đính hôn với Cố Kiến Sơn, nàng nghĩ với Cố gia, đối với một mẫu mà , nhi tử vì một khác mà rời bỏ gia đình sống mấy chục năm qua, sự khó chịu trong lòng bà gì thể so sánh .
Trịnh thị vì Cố Kiến Sơn mà trở bệnh nặng.
Sau đó bà còn nhờ Lục Cẩm Dao đưa quà năm mới tới đây, một là phần nhân tình lúc nàng từng chăm sóc bà lúc còn ở Hầu phủ, hai là vì Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở Thịnh Kinh, bà thể săn sóc nàng bao nhiêu thì săn sóc.
Hiện giờ Trịnh thị thể thừa nhận tức phụ là nàng, về Cố Kiến Sơn cần khó xử nữa.
Cố Kiến Sơn nàng chịu tủi , Khương Đường cũng Cố Kiến Sơn trở thành chiếc bánh kẹp, cả hai bên khó xử.
Khương Đường Cố Kiến Sơn mỉm : “Vậy để mở .”
Cố Kiến Sơn: “Mở , chỉ nàng quà gặp mặt, , xem mẫu thương nàng nhiều hơn .”
Tuy đây chỉ là lời đùa nhưng cũng khiến Khương Đường cảm thấy vui vẻ. Nàng mở phong thư , bên trong là một xấp ngân phiếu dày cộm.
Một xấp ngân phiếu, mỗi tờ trị giá một trăm lượng, nàng đếm một hồi, đếm tổng cộng năm mươi tờ.
Năm ngàn lượng bạc chính là lễ gặp mặt của Trịnh thị, Khương Đường cảm thấy quá nhiều, nàng thể nhận nhiều bạc như : “Cái quá quý trọng …”
Không đợi nàng xong, Cố Kiến Sơn : “Mẫu cho nàng, nàng cứ nhận .”
Sợ Khương Đường yên tâm, Cố Kiến Sơn : “Mẫu cho các tẩu tử cũng bao nhiêu đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-537.html.]
Cố Kiến Sơn cảm thấy bản chẳng cần gì cả, nhưng hy vọng mẫu thể công nhận Khương Đường. Lúc Cố Kiến Phong thành vẫn còn nhỏ, sớm nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng lúc Cố Kiến Châu thành , sáng sớm ngày tiếp theo sẽ kính , lễ gặp mặt khi đó là hai thôn trang và một gian cửa hàng.
Sao , là bởi vì Cố Kiến Sơn mãi chẳng chịu thành nên Trịnh thị chủ giao thôn trang và cửa hàng cho , nhưng khi rời khỏi Hầu phủ, bà để thu khế đất, bây giờ gửi cho Khương Đường năm ngàn lượng bạc.
Cố Kiến Sơn cần mấy thứ , nhưng nếu cho Khương Đường, nhận lấy cũng chẳng .
Khương Đường cũng gật đầu: “Mẫu bên đó chắc là sợ chúng bạc, khi thành tiêu dùng nhiều thứ, nhưng cũng kiếm nhiều bạc, chắc chắn thể cuộc sống định…”
Cố Kiến Sơn còn cố hỏi: “Tại khi thành tiêu dùng tốn kém?”
Khương Đường : “Hai thì ăn nhiều hơn, hơn nữa chờ tới lúc hài…”
Khương Đường nhanh chóng ngậm miệng , còn thành , hài tử cái gì chứ.
Cố Kiến Sơn cúi đầu , vẻ mặt dịu dàng: “Ta sẽ để một nàng ngoài kiếm bạc .”
Lo toan sinh kế trong gia đình là chuyện của nam nhân, bạc Khương Đường kiếm là bạc của nàng, nàng gì thì , nhưng Cố Kiến Sơn thể yên tâm thoải mái tiêu pha bạc mà Khương Đường kiếm .
Khương Đường khụ một tiếng: “Cái gì mà kiếm bạc với kiếm bạc, nhưng mà khi trở về, hãy mua một căn nhà nhỏ ở Liêu Thành .”
Liêu Thành ở Tây Bắc, Khương Đường cũng là mua gì, nhưng nhà cửa thì còn công dụng gì chứ, chỉ thể dùng để ở thôi. Cố Kiến Sơn rõ ý tứ của Khương Đường là, ngày nếu cơ hội, nàng nguyện ý cùng đến Tây Bắc.
Trong lòng Cố Kiến Sơn chua xót một hồi: “Được.”
Khương Đường: “Không cần mua quá lớn, bên lạnh, giường đất là cái gì , nhớ giường đất đó, lúc thì qua chỗ lấy bạc.”
Tuy rằng hai thành nhưng đưa bạc cho nàng giữ. Trên Cố Kiến Sơn chẳng bao nhiêu bạc, uống rượu, bài bạc, tiêu xài gì khác, cũng chỉ mua cho nàng mấy thứ quà vặt đường tới đây thôi.
Cố Kiến Sơn nắm lấy tay Khương Đường tay: “Ta nhớ .”