An Dương kỹ câu đó, đó đôi mắt khỏi cong lên. Khương Đường mang thai , thật quá.
Như thì ở Liêu Thành dưỡng thai cho , nếu thai mà còn xe ngựa cũng lắm, đường quá xóc nảy.
Với quan hệ giữa nàng và Khương Đường, nuôi cũng là quá phận.
Hài tử của Khương Đường, hẳn là sẽ bao nhiêu.
Trong một chốc lát, ngay cả cảm giác vui vẻ khi thu hồi vốn cũng ném đầu.
Điều An Dương vui vẻ chỉ là Khương Đường thai. Nàng gặp Khương Đường ở buổi tiệc ngày xuân của Hầu phủ, tận mắt thấy nàng nhảy xuống nước cứu . Về trời xui đất khiến mà duyên, bệnh của nàng cũng khỏi hẳn.
Khương Đường một đường tới đây cũng dễ dàng. Chuyện thai đối với nàng mà càng giống như dệt hoa gấm nước chảy thành sông, đương nhiên An Dương sẽ vì nàng mà vui vẻ.
Cho dù nàng thành Khương Đường tới , cũng cả.
An Dương lễ vật tân hôn gửi tới, đó là một khối ngọc dương chi bên ngoài vẫn còn thô ráp mài giũa, to đến mức dùng cả hai tay cũng nắm hết .
An Dương kiến thức rộng rãi, cũng khối ngọc thạch là thứ khó .
Tuy rằng Khương Đường trở về, nhưng tin tức nàng sống là .
Nàng tập quen dần với chuyện , ngày nhất định sẽ cũng là như , dần dần cơ hội gặp cũng ít . Mỗi lập gia đình đương nhiên sẽ tập trung cho gia đình của .
An Dương thở dài trong lòng thư tiếp.
Trong thư còn phong cảnh Tây Bắc khác biệt, mới tháng chín tuyết . Nếu như An Dương dịp đến thăm sẽ tuyết ở đó rơi nhiều như ở Thịnh Kinh, cũng quá dày.
Tuyết ở Tây Bắc thực sự giống như lông ngỗng .
Khương Đường còn chuyện cửa hàng nhưng cũng chỉ đề cập mấy câu, chuyện ăn cần nhiều lời, cái gì cũng bằng mang sổ sách xem thử.
Đồ vật đưa tới còn một quyển sổ chép , ghi rõ từng khoản mục trong đó.
Phải giữ vốn thì mới thể tiếp tục ăn . An Dương quá quan tâm đến chuyện ăn, an tâm chưởng quầy phủi tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-626.html.]
Sau khi thư xong, An Dương một phong thư hồi âm cho Khương Đường.
Đại ý là cứ dưỡng thai cho , chuyện gì cũng chờ hài tử sinh . An Dương kinh nghiệm gì, cũng từng bày sắc mặt với mấy thứ thứ trong phủ, cũng cách nuôi dưỡng tiểu hài tử thế nào, thư chỉ mấy lời lung tung. Viết xong xem , chính cũng thấy buồn .
Nàng bảo nha chọn mấy loại thuốc bổ cho thai, gom chung với bức thư bảo nha gửi . Chờ , An Dương tựa giường ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Nàng sống cũng tệ lắm, tuy rằng chọn quận mã là chọn nhất nhưng cũng đến mức bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong bao cỏ dốt nát. Tính tình cũng tồi, nàng cần Lan Lăng, càng cần chu lễ nghĩa với bà bà tẩu tử.
Cứ chờ xuất giá thôi.
Mà bên , Lục Cẩm Dao cũng nhận thư. Chợt thấy câu , suyt chút nữa đổ cả ly bên cạnh.
Lục Cẩm Dao sợ lầm, từng chữ từng chữ, đó liền cầm thư tới chính viện.
Phu nhân Vĩnh Ninh Hầu phủ luôn luôn đoan trang trọng, hiếm khi thấy lúc nào luống cuống tay chân hấp tấp như thế.
Đi đường cũng nhanh hơn ngày thường. Nguyệt Vân Bán Hạ ở phía chạy theo, gần như thể theo kịp nàng .
Đến Thọ An Đường, Nam Hương thông bẩm, chỉ một lúc liền dẫn .
Lục Cẩm Dao dọc theo đường bình tĩnh ít, thu nụ mặt, quy củ thỉnh an: “Gặp qua mẫu .”
Trịnh thị : “Không cần đa lễ, , chuyện gì quan trọng ?”
Bà thấy tóc Lục Cẩm Dao gió thổi rối tung, khỏi lên tiếng hỏi. Lục Cẩm Dao : “Đường nhi thư về, mang về tin tức .”
Trịnh thị giật , mím chặt khóe miệng, sợ suy nghĩ nhiều: “Tin tức gì thế?”
Lục Cẩm Dao bản lĩnh gian thương: “Là chuyện ăn, bỏ năm trăm lượng bạc, thu hồi vốn . Chỉ riêng lợi nhuận mỗi tháng chia hơn sáu trăm lượng bạc.”
Về chuyện ăn Lục Cẩm Dao sẽ với Trịnh thị. Trịnh thị từng buôn bán ít, cũng nhiều chiêu , nhiều lời của từng trải sẽ hại gì.
Phải để cho bà bà Khương Đường thế nào, bất kể là ăn là quản gia là cái gì khác, đều .