Tiền lương mỗi tháng của hai họ là năm lượng bạc, gặp dịp lễ tết còn tiền thưởng, so với những việc khác thì cũng tính là việc đàng hoàng tử tế, hơn nữa ở trong phủ ăn uống cũng , ngày nào cũng cá thịt, nhưng ghi nhớ hai chữ bốn phận.
Hai họ dám mượn thận bà v.ú để cận quá đáng với Cố An Kỳ, dù Ngưng Châu cô nương từng nhắc nhở rằng chỉ cần chuyện bản nên .
Ngưng Châu thấy cái ý , mời bà v.ú một năm là cần đến nữa, lẽ cũng cần ở ma ma.
Vào hầu phủ bán , đang lành hà tất hạ nhân, chẳng bằng tích góp thêm ít bạc.
Là nha trong phủ, là bên cạnh Khương Đường, nên Ngưng Châu trông thấy tiểu chủ tử nhiều nhất, thích thì cực kỳ thích, con búp bê xinh xắn như thế nào ai thích chứ, nhưng phận sự khác biệt.
Không thể cận gần gũi.
Ngưng Châu hy vọng Nhược Nhược bình an trưởng thành, như thế là đủ .
Nhược Nhược học cách trở , hằng ngày ngủ cũng còn nhiều như khi mới đời nữa.
Lúc hơn bốn tháng tuổi học cách lật ngược như thế nào, từ khi học cách trở thì Khương Đường dám đặt con bé lên giường sưởi nữa, sợ là chú ý thì con bé sẽ ngã xuống đất.
Có trông cũng , lúc lơ đễnh ngộ nhỡ rơi xuống đất thì ? Khương Đường cũng vì con gái tinh nghịch mà trút cơn giận lên khác, thế nên chỉ thể cẩn tắc vô áy náy thôi.
Trẻ con hơn bốn tháng tuổi khi tỉnh ngủ thì ăn, ăn xong thì chơi, mệt thì ngủ, sức lực dồi dào kể xuể.
Ban ngày Khương Đường luôn ngoài, lúc về thì sẽ con một con búp bê ngọc lao về phía cánh tay nàng đòi bế, mỗi lúc như thế, lòng nàng đều mềm nhũn cả .
hạ nhân trong phủ cũng từng thấy nào vô lo quản con cái như thế, nhưng cho cùng thì Khương Đường là đại nương tử của Cố phủ, kẻ hạ nhân cũng khó .
Ban ngày Ngưng Châu trông nom, hạ nhân dám khua môi múa mép nên chỉ thể nén nhịn trong lòng.
thời gian qua lâu âm ỉ truyền những lời khó .
Quản sự nhắc qua loa với Cố Kiến Sơn một câu, chuyện trong phủ chỉ Khương Đường quản, lúc Khương Đường thai nhiều việc đều qua tay Cố Kiến Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-648.html.]
Quản sự cảm thấy như thế cho lắm, tiểu chủ tử còn quá nhỏ, thi thoảng gào thì vẫn nên để ruột dỗ dành…
Cố Kiến Sơn đáp: “Ta cũng năm ngày mới về một , đại nương tử ngoài gì mà thể chứ. Lần còn thấy mấy lời kiểu đồn đoán vô căn cứ nữa thì tống cổ luôn.”
Ý như mặt chữ, năm ngày về một , cũng chẳng cách nào chăm lo cho Nhược Nhược.
Quản sự lau mồ hôi, , tướng quân gì, bọn họ lao tâm nhọc lòng gì.
Có điều nỗi lo lắng thừa thãi, Cố An Kỳ còn nhỏ, bà v.ú sẽ linh tinh, Khương Đường là mang thai đầu, nên chăm con tự mò mâm nên cũng quá quen chăm trẻ.
Chỉ cần lạnh, đói là , nào đứa trẻ nào lúc nhỏ .
Có câu rằng con trẻ nhà nghèo dễ nuôi, Cố An Kỳ cứ như cây non lớn lên mạnh khỏe.
Ban đầu Khương Đường vẫn lo ở nơi trẻ con tiêm phòng thì quá yếu ớt, thực , bất kể lớn trẻ nhỏ đều như thế, nuôi dưỡng cẩn thận là .
Nháy mắt tháng mười, Liêu Thành đổ trận tuyết đầu.
Tuyết rơi dày, Khương Đường việc gì quan trọng nên bèn ở nhà đồ ăn bổ sung cho Nhược Nhược.
Nàng hỏi phủ y rằng trẻ con mấy tháng là thể ăn thứ khác, phủ y thấy Khương Đường hỏi nghiêm túc nên cũng trả lời cẩn thận, thú thực ông khá là quan tâm đến các chứng bệnh của trẻ nhỏ: “Đại nương tử, thật trẻ con nhà nông tầm hai ba tháng tuổi là thể uống cháo gạo kê loãng , ăn lẫn cùng cũng lợi. Ăn một ít, quá nhiều, mỗi ngày một , chỉ một tí thôi, nửa non cái bát là , cháo gạo kê loãng là , cứ từ từ là .”
Phủ y bảo đợi thêm hai tháng nữa là thể thử lòng đỏ trứng, trẻ con đều cho ăn như thế, nhà tiền thì thể chăm chút hơn một tí, thật cần b.ú sữa mãi.
thật là đứa năm sáu tuổi tuổi vẫn tìm bà v.ú nhưng phủ y cảm thấy như thế cũng .
Trẻ con dứt sữa quá nuông chiều, cứ thuận theo tự nhiên là . Đợi đến khi một tuổi dần dần dứt sữa, đối với đứa bé cũng .