Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn dĩ là gánh vác nhiệm vụ gian khổ như , chuẩn sẵn tâm lý là cuộc tiêu diệt sẽ thất bại. Kết quả là nào thương nặng hết. Thật đúng là cho nở mày nở mặt!
Đặng Khú Trường vui mừng, hạ lệnh cho g.i.ế.c bò g.i.ế.c dê, uống rượu ăn mừng. Kêu gọi các em tướng sĩ hô hào.
Đốt lửa trại, các tướng sĩ ăn uống no say ăn mừng.
Thực tế là, nếu dựa cách lúc đầu của Đặng Khúc Trường. Đương nhiên cuộc tiêu diệt chính là đem ba trăm đánh chính diện, thể g.i.ế.c bao nhiêu thì g.i.ế.c bấy nhiêu. Sao thể đánh đồng mưu lược đánh trận và lỗ mãng đánh trận chứ? Dùng chiến thuật , tốn một binh một nào vẫn thể thắng. Đặng Khúc Trường nghĩ đến công lao của , khỏi nôn nóng hét lên: "Người ! Kêu ky binh Chu lên đây! Hôm nay nhất định uống với một ly mới !"
Lần thể hầu như giành thăng lợi mà chút thương vong nào đều là công lao của Chu Cảnh Sâm.
Bên phía Chu Cảnh Sâm vẫn định về, nếu tiêu diệt thì cắt đứt hết mã phỉ lớn, còn nhiều mã phi rải rác cũng luôn tiện giải quyết. Bên còn đang thương lượng để xử lý, còn bên phía Diệp Gia đang rơi cảnh lúng túng Không là lúng túng con đường sự nghiệp mà là do tình cảm của Diệp tứ và A Cửu quá tố cho Dư thị xung kích. Vốn dĩ là bà xổm ở bên giếng việc yên lành, đột nhiên kêu Diệp Gia thư cho Chu Cảnh Sâm.
“Ta nhớ là đường hành quân sẽ một dịch phu chuyên đưa thư nha
Dư thị dè dặt cẩn thận quét bột đậu vài trong cái cối, xoay đầu chuyện với Diệp Gia đang rửa tụy lợn bẩn: "Doãn An hành quân ở bên ngoài cũng sống ? Chớp mắt sắp một tháng , mà một tin tức gì. Gia Nương , trong nhà bút mực giấy nghiên ? Chi bằng con hãy thư cho Doãn An, tiện thể mang theo ít đồ ăn cho luôn ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-212.html.]
Người đầu tiên mà Diệp Gia khi xuyên tới thế giới chính là Dư thị, cộng thêm tính tình của Dư thị cũng nên hại họ chung sống cũng hoà hợp, đương nhiên tình cảm dành cho Dư thị cũng bình thường. Đa những lúc Dư thị lên tiếng, Diệp Gia đều sẽ : "Không lắm , tướng công đang đánh trận mà."
"Có gì mà chứ? Người ở ngoài lúc nào cũng nhớ đến gia quyến nhất" Dư thị như thể kinh nghiệm/'Đôi lúc chỉ là một bức thư nhà nhỏ nhoi, cũng là niềm tin để cho tiếp tục sống đó. Hơn nữa, lúc đầu khi Doãn An ở nhà, cứ thèm ăn những món ăn ngon mà Gia Nương con nấu. Nếu là tay nghề của nương , nấu ngon, cũng sẽ phiền con nấu..."... Nói đến hai chữ phiền vẻ khach .
Diệp Gia liếc bà một cái: "Hôm nay trời nóng như , sợ là những món ăn đưa tới chỗ của tướng công thì sẽ hư mất."
"Cho dù hư thì cũng là tâm ý của con." Dư thị : "Chỉ cần là của Gia nương con nấu, Doãn An nhận đều sẽ vui mừng."
Diệp Gia: ˆ...'
Được, cũng là .
"Vậy ." Diệp Gia cũng ngượng ngùng như . Bên phía nàng khi chuẩn xong những thứ cần dùng xà phòng thơm, chỉ cần kêu ông Tôn đập nữa thôi. Thịt đầu lợn Diệp ngũ sạch , bây giờ những việc Diệp tứ thể giúp chính là thu dọn rau hẹ, nàng cũng thể bớt rảnh tay: " gì đây? Với thời tiết thức ăn nhiều nhất cũng để ba ngày, để lâu hơn sẽ hư."
"Tướng công thích ăn gì?" Diệp Gia nhớ là hình như Chu Cảnh Sâm hơn kén ăn.