Lần cho Diệp Gia một bài học, chẳng lẽ bỏ sót Chu Cảnh Sâm? Vợ mềm mại yếu ớt, chăm sóc thật cẩn thận mới thể việc.
"Gia Nương ngoan, hổ. Đây là chuyện hiển nhiên mà thôi."
Tim Chu Cảnh Sâm đập nhanh như bay, giống như nhảy khỏi lồng ngực. Cổ nổi gân xanh nhưng vẫn cố nhẫn nhịn chịu đựng, trong đầu nhớ những cách lấy lòng phái nữ thấy trong cuốn ty hỏa đồ. Chu Cảnh Sâm khác với các đàn ông đương thời, từ xưa đến nay nghĩ chuyện lấy lòng vợ là thứ gì đó mất thể diện của đàn ông. Nếu là Diệp Gia, kể cả thói ở sạch nghiêm trọng, tuy nhiên vẫn sẵn lòng dùng lưỡi để lấy lòng nàng.
Nếu Diệp Gia cho phép hôn nàng như , đêm động phòng xong : "... Gia Nương, nàng là vợ cưới hỏi đàng hoàng, theo lý mà cũng nên thế với nàng, nàng mau thả lỏng .'...
Mới sáng sớm Điểm Điểm đuổi gian chính, khi đuổi, nhân lúc để ý Điểm Điểm còn cắn mấy . Chu Cảnh Sâm dùng quyên lợi của một cha, tỏ vẻ đường hoàng rằng con trai lớn, để ở riêng một phòng.
Điểm Điểm ngoài phòng thấy tiếng động bên trong, nó ư ử cào cửa, thế nhưng hai trong phòng đều thấy...
Đêm mới chính thức coi đêm động phòng của hai . Chu Cảnh Sâm dỗ dành Diệp Gia nửa canh giờ, cuối cùng thể thuyết phục nàng chấp nhận . Tuy nhiên vóc dáng của hai vẫn chênh lệch, thế nên Chu Cảnh Sâm cực kỳ cẩn thận, dày vò mãi mới qua một , đến thứ hai mới thể như cá gặp nước.
Hai lăn lộn đến tận canh ba, Chu Cảnh Sâm như trút hết dục niệm lên Diệp Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-435.html.]
Sáng sớm hôm , vốn dĩ Diệp Gia định đến cửa hàng Tây Thi nhưng chẳng thể bò dậy.
Diệp ngũ lên đường đến Luân Đài, bây giờ Diệp tứ tiếp nhận chuyện ăn.
Diệp tứ đợi một lúc, nàng kinh ngạc khi thấy phòng phía đông động tĩnh. Từ đến nay tỷ của nàng từng nuốt lời, nên nàng định đến đó xem thử. Còn đến gần, nàng thấy một bóng bước gian chính. Đợi khi nàng thấy rõ vị tỷ phu từng như cao tăng nhiễm sắc dục, nay mặt mày nhiễm đầy xuân sắc bước khỏi phòng. Ký ức của nàng lập tức về bốn năm bước.
Cả đêm Chu Cảnh Sâm ngủ, việc định lên đường đến Bắc Lý trấn. Suốt đêm qua, thành một việc mà mong ngóng từ lâu. Lúc cổ giấu vết cào đỏ tươi, đến nhà bếp, vẻ mặt day thỏa mãn.
Một lát , Dư thị mặc quần áo gọn gàng rời khỏi phòng. Bà rõ chuyện đêm qua. Dư thị kéo Diệp tứ sang một bên, bảo hôm nay đừng ai quấy ray Diệp Gia nghỉ ngơi, còn bà và tứ sẽ đến cửa hàng.
Tiếp theo đó Dư thị gọi tới ông Tôn đến lái xe, cùng Diệp tứ mang những thứ cần dùng lên xe bò, vội vàng xuất phát.
Khi Diệp Gia ngủ dậy đến giờ Ty một khắc. Trong nhà ngoài mấy đứa nhỏ chẳng còn lớn nào. Nàng túm quần áo bước xuống giường, giọng khàn đặc đến mức thể thành lời. Có trời mới đêm qua nàng chịu đựng như thế nào. Ban đầu nàng còn cố nhịn, song lúc thật sự thể nhịn . Sau khi liên tục lăn lộn như cá thiếu nước, bây giờ cổ họng nàng khô như sắp bốc khói.
Nàng vội mặc quân áo rời giường, rót một ly lạnh uống một hết sạch.
Một một ly vẫn còn đủ, nàng uống hết hai ly rưỡi mới thể cảm thấy khá hơn. Quần áo của nàng vô cùng nhăn nhúm, vo thành một cục ném trong chiếc sọt ở góc tường.