Xưa nay Diệp Gia đêu mù quáng tự tin cũng sẽ mù quáng khiêm tốn, cho nên quyết định bổ sung thêm một lớp bảo vệ.
Có đôi khi thêm một chút việc thì cũng thể giúp vượt qua thời khắc mấu chốt.
Thẩm gia phủ sợ sẽ trèo tường, phủ kiên cố cần .
Nàng chỉ sợ đến lúc đó sẽ ở ngoài vây c.h.ế.t bọn họ.
Nàng suy nghĩ sẽ đào một đường hầm bí mật.
"Đào đường hầm?" Dư thị cảm thấy lúc nào tức phụ của con trai cũng chút kỳ tư diệu tưởng, giống như từng lắp bẫy và ngói đỉnh cho viện tử.
Mặc dù lúc những thứ khiến cho khác cảm thấy hoang đường, nhưng sự thật chứng minh chúng thực sự tác dụng thời điểm then chốt: "Gia Nương định đào ở chỗ nào?"
"Đào hết ở mấy gian nhà chính." Ý nghĩ của Diệp Gia cũng tính đột nhiên xuất hiện: "Làm mấy cái là giả, một cái là thật. Chỉ trong nhà chúng cái nào là thật, thông đến rừng phía núi. Thiết lập thêm mấy cái miệng mở, để phòng chặn cửa , sẽ phá hỏng đường mặt đất. Thỏ khôn ba hang, lẽ cũng là ý ..."
Phía núi vị trí tương đối kín, từ hậu sơn cũng dễ khác phát hiện.
Dư thị chút động lòng: "... Chuyện thể ?"
Diệp Gia là , ngày đó liền dẫn xem quanh phủ , quan sát tình huống thổ nhưỡng địa chất.
Liên tục dạo quanh phủ bốn ngày. Sau khi chọn vài vị trí, xác định đất chắc chắn sẽ sụp thì ban đêm khêu đèn vẽ bản đồ đường hầm.
Diệp Gia vốn định cho phức tạp một chút, nhưng cảm thấy ở mặt đất thấy rõ, nếu phức tạp thì khi chính bọn họ cũng thoát cho nên liền bỏ ý nghĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-592.html.]
Hôm trời sáng, Diệp Gia lệnh cho tìm đào đường hầm tới.
Chọn một vị trí ở phòng hiện tại của Diệp Gia, một nơi khác là ở miệng giếng khô hẻo lánh, một cái nữa là bên trong hòn non bộ trong sân của hầu phía đông nam.
Chuyện đào đường hầm cũng là một chuyện dễ dàng, nhưng may mắn là Diệp Gia vẽ bản đồ quá lâu.
Có nhiều thì chỉ cần một tháng là xong. Vì cam đoan chuyện bí mật, Diệp Gia còn đặc biệt sai tách nhóm đào đường hầm , mỗi đào ở một phía khác , vị trí và mục đích của đối phương. Diệp Gia bên ngày ngày vội vàng khí thế ngất trời, thật cũng mệt mỏi.
Những ngày thần kinh của nàng căng thẳng cao độ, lúc nào cũng bận rộn nghỉ chút nào, ban đêm chỉ năm xuống thì ngủ.
Vào một buổi tối, nàng mới ngủ bao lâu thì chặn thở khiến nàng tỉnh . Mắt của nàng còn mở thì tay rút con d.a.o ở gối đ.â.m ngoài.
"Là !" Vừa đ.â.m đến thì cầm cổ tay, giọng quen thuộc truyên xuống từ đỉnh đầu, trực tiếp khiến Diệp Gia tỉnh: "Gia Nương, mở to mắt một chút, là , tướng công của nàng."
Diệp Gia mở to mắt, Chu Cảnh Sâm mặc một bộ áo giáp dày ngay ngắn ở mặt nàng.
Không kẻ đến từ nơi nào, tỏa lạnh. Khuôn mặt thì sạch sẽ trắng nõn, cả mỏi mệt.
Không ngủ bao lâu , phía mắt cũng xanh đen một mảnh.
Thấy Diệp Gia chằm chằm, cong cong khóe mắt.
"Sao trở ?" Diệp Gia thu hồi chủy thủ, vuốt vuốt đầu: "Đêm hôm khuya khoáắt?"
"Hả Chu Cảnh Sâm đỡ bờ vai của nàng, đỡ dậy: "Có chuyện vô cùng quan trọng cần tự xử lý, tại Bắc Đình, thể xa nhà một chuyến..."
"Hả, ngang qua ?" Diệp Gia lập tức hiểu ý: "Vậy cứ yên tâm thôi, sẽ chăm sóc ..."