Sau khi chuyện thì Diệp Gia cảm thấy bà Dương cũng như thế, nàng thu hồi sự đồng cảm của bản : "... Kiều Linh Khanh con nối dõi, nhưng nhận nuôi một đứa trẻ bên nếu tận tâm nuôi dậy thì cũng thể bù tiếc nuối. Chỉ là đứa con nuôi tại thể công khai kế thừa chức quan? Làm việc như thế đúng là quá ngông cuồng."
"Ngôn cuồng bởi vì sợ gì."
Diệp Gia nghĩ cũng đúng, thở dài: "Biên cảnh bình an là chuyện quan trọng, quản lý nơi biên cương lỏng lẻo như thế đúng là hoang đường."
"Triêu đình việc giờ luôn hoang đường. Chuyện cũng là chuyện gì đáng ngạc nhiên." Nhắc đến chuyện triều đình, Chu Cảnh Sâm cảm thấy thoải mái. Hắn hạ mi mắt, ngăn sự âm u trong đáy mắt.
"...Diệp Gia nghĩ cũng , chuyện hoang đường trong Đại Yên quả là ít.
Mua bán chức quan, việc kỷ cương phép tắc, thậm chí cũng tiến hành khoa cử ba năm một . Chuyện lớn như thế mà cũng thể đứa con của quan dấu diếm . tưởng tượng như thế, Diệp Gia khỏi cảm thấy ghê tởm. Một nhà nước thể giảm uy tín đến mức cũng thật là năng lực: "Kiều Linh Khanh chết, bà Dương lưu lạc bên ngoài...
"Kiều Linh Khanh mặc dù yêu ai yêu cả đường đối với con nuôi của bà Dương, nhưng con nuôi ý cảm kích đối với Kiều gia." Chu Cảnh Sâm thản nhiên .
Những chuyện thế một khi xảy lương tâm đó là thần, kẻ vô lương tâm thể mong bọn họ nhớ ân? Diệp Gia trâm mặc.
"Vậy cái hổ phù đó..."
"Đương nhiên sẽ trở nữa." Chu Cảnh Sâm đúng lý hợp tình .
Diệp Gia thấy thái độ của thì nhất thời trở xem thường : "... Không còn nữa, đưa cái hàng giả của cho bà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-627.html.]
Chu Cảnh Sâm nhíu mày, bỗng nhiên lên: "Gia nương của đúng là phúc tỉnh."...
Trời tối, bóng đêm buông xuống, hầu Kiều Gia cũng an ủi Bà Dương, bọn họ cố ý đây đế cảm ơn Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm. Bọn họ cũng gì để tạ lễ, chỉ thể đưa cho Diệp Gia một con dấu với một cái lệnh bài.
Lệnh bài thì cần , chính là cái hổ phù giả mà Diệp Gia đưa cho bà Dương. Mà con dấu đương nhiên cũng là tín vật.
"Cái là gia sản tích góp từ mấy đời tổ tiên Dương gia."
Người chuyện chính là đàn bà trung niên , mẫu của bà là nha bên của bà Dương. Bà cũng coi như là nuôi dưỡng gối bà Dương, mặc dù danh nghĩa là tớ, nhưng ở Kiều gia vẫn coi là cô nương để nuôi dưỡng. mấy năm nay bà hầu hạ bên bà Dương là thật lòng coi bà Dương là trưởng bối trong nhà: "Với tình hình hiện giờ của chủ tử , câm mấy thứ trong tay cũng chỉ là hoài bích tội*."
*Hoài bích tội: Người giữ vật quý thì dễ rước lấy tai họa.
Người đàn bà hình như cũng từng sách nên chuyện cũng nho nhã.
Diệp Gia liếc mắt về cái lệnh bài giả , hiểu cảm thấy cái con dấu của Dương Gia cầm chút phỏng tay. Tuy rằng Chu Cảnh Sâm thích nàng là phúc tỉnh của , nhưng Diệp Gia cảm thấy bản vận khí quá mức . Nào nào tùy tiền cứu một bà lão thế lấy sản gia sản nhà chứ? Nàng cũng là con gái của trời gì.
"Có câu công thể nhận lộc...' Đưa những thứ cho nàng at những suy nghĩ khác. Diệp Gia lên tiếng, chỉ yên lặng chờ.
Quả nhiên, đàn bà trung niên cầm đồ đưa cho nàng quỳ mạnh xuống một cái.
Đợi một lát mà vẫn thấy Diệp Gia hành động đuổi khách nào mới tự biên tự diễn lóc: "Phu nhân, gia sản của tổ tiên Dương gia trải rộng ở khắp các nơi trong An Tây Đô hộ phủ. Có cửa hàng, đất đai, hầu, gia súc, tất cả đều . Ta tự là chủ đưa sản nghiệp của Dương gia tay phu nhân chính là chuyện nhờ. Mong phu nhân đáp ứng."