“Tiểu Đường , cháu kỹ thuật máy móc ?” Xưởng trưởng Tiền kiềm hưng phấn, hỏi.
Đường Niệm Niệm gật đầu: “Cháu thể cung cấp cả bộ điện khí và một kỹ thuật cơ khí tiên tiến nhất hiện nay, xưởng trưởng Tiền chú tìm các nhà thiết kế máy móc, vấn đề lớn.”
Xưởng trưởng Tiền kích động tới mức để tay , nếu Đường Niệm Niệm thật sự thể cung cấp kỹ thuật tiên tiến nhất, chắc chắn thể xây dựng nhà máy máy móc.
Ngành công nghiệp trong tương lai chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ, nhu cầu máy móc tuyệt đối lớn, nếu ông bắt tay , rời khỏi tỉnh Chiết Giang, hướng quốc tế là chuyện thể xảy !
Xưởng trưởng Tiền nhanh chóng bình tĩnh , ông một vấn đề thực tế: “Nếu nhà máy sản xuất máy móc thì thể tới Đường Thôn.”
Đường Thôn dù cũng là nông thôn, giao thông bất tiện, điều hành một nhà máy chi nhánh còn , chắc chắn thể nhà máy sản xuất máy móc.
“Xây dựng ở Chư Thành, thêm một phân xưởng nhỏ ở Đường Thôn, chú Tiền thể hợp tác với Hồng Tinh.”
Đường Niệm Niệm đề nghị, một bước lớn như , nếu nhà máy Tiền Tiến gánh nổi, thể chia sẻ một chút với nhà máy Hồng Tinh.
Xưởng trưởng Tiền do dự, một núi thể hai hổ, ông ăn một .
Đường Niệm Niệm sai, Tiền Tiến thật sự thể ăn nổi một miếng thịt lớn như .
“Nếu thật sự xây dựng, cháu chỉ phụ trách kỹ thuật, chú Tiền phụ trách ngoại giao, chú Vũ phụ trách sản xuất, chia hợp tác!”
Đường Niệm Niệm nhận nỗi khó xử của ông , đưa đề nghị, một núi thật sự thể hai hổ, nhưng kiềng ba chân thì .
Xưởng trưởng Tiền ngoại giao, xưởng trưởng Vũ quản lý trong khu vực, cô chỉ kỹ thuật.
Thật !
Xưởng trưởng Tiền thiếu quyết đoán, nhanh đó đưa quyết định, tỏ vẻ ông sẽ tìm xưởng trưởng Vũ thương lượng việc .
“Tiểu Đường, nếu thật sự xây dựng nhà máy, cháu chính là sáng lập nhà máy!”
Xưởng trưởng Tiền vô cùng kích động, ông tiếp nhận nhà máy Tiền Tiến từ phía xưởng trưởng cũ, hơn nữa nó tồn tại khi giải phóng, ông cũng tham gia quá trình xây dựng nhà máy, nếu ông thể đích tạo nhà máy máy móc, cảm giác thành tựu đó chắc chắn hơn xa việc tiếp quản nhà máy Tiền Tiến.
Đường Niệm Niệm khẽ, cái gì mà sáng lập, cô quan tâm, cô chỉ kiếm tiền.
Cô nhớ rõ tới năm tám mươi mấy là thể đầu tư cổ phần, đến lúc đó cô mua thêm nhiều cổ phiếu gốc, đợi khi đưa thị trường, cô chính là cổ đông lớn, một phú bà với khối tài sản khổng lồ, nhắm chuẩn thời cơ bán hết cổ phần , đó mua vật tư tích trữ trong gian.
Hơn nữa cô cảm thấy, cô và Thẩm Kiêu chắc chắn vẫn còn nhiều kiếp , gian chắc chắn cũng theo, mỗi kiếp tích góp chút vật tư, cho dù cũng sợ đói.
Trời cũng dần tối, Đường Niệm Niệm tạm biệt, còn tới nhà máy Hồng Tinh kéo linh kiện, tìm Bát Ca lấy máy vớ, còn nhiều chuyện .
“Tiểu Đường chờ , cầm lấy cái ăn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-226.html.]
Xưởng trưởng Tiền chạy theo, trong tay cầm một túi giấy, ông cố ý bảo thư ký tới văn phòng lấy.
Đường Niệm Niệm ngừng , khó hiểu về chiếc túi giấy trong tay ông , chẳng lẽ là socola ?
Lúc xưởng trưởng Vũ cho cô một túi lớn socola, còn ăn hết mua tiếp.
Thật cô thích đồ ngọt, socola đem về đều cho Cửu Cân ăn, nhưng lòng của xưởng trưởng Vũ, vẫn khiến cô ấm lòng.
“Socola nhập khẩu, bạn lên Thượng Hải công tác, tới cửa hàng bách hóa Hữu Nghị mua!”
Xưởng trưởng Tiền đưa túi giấy tới, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, hề đề cập tới việc túi socola nhập khẩu khó kiếm thế nào.
Ngoài những tờ giấy chuyển tiền quý giá, còn khiến ông tốn ít ân tình, thẳng là, năm đó ông theo đuổi vợ cũng tốn công như .
Đường Niệm Niệm mở giấy bọc , là hai hộp chocolate, bìa đóng gói đều ghi tiếng nước ngoài, tất nhiên là hàng nhập khẩu.
Hiện tại mua hàng nhập khẩu vô cùng phiền phức, ở Chư Thành mua , qua cửa hàng hoa kiều ở Thượng Hải mới mua , còn dùng tới phiếu chuyển tiền, nếu như thì ở thế hệ , hai hộp chocolate còn xa xỉ hơn cả đồ của hãng Aima, LV.
“Nghe vị tệ, cháu ăn , nếu thấy ngon thì cứ với chú, chú sẽ kêu bạn mua nữa!”
Nét mặt của xưởng trưởng Tiền đầy thản nhiên, giọng nhẹ nhàng, giống như đang mua bánh ngọt trứng gà ở cung tiêu xã.
Ông dừng , đó cố ý : “Cái ăn còn ngon hơn chocolate trong nước nữa đó!”
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái, xưởng trưởng Vũ và xưởng trưởng Tiền là đối thủ một mất một còn trời sinh, cái gì cũng ganh đua với .
Xưởng trưởng Vũ mua chocolate cho cô thì xưởng trưởng Tiền mua chocolate nhập khẩu, ở cũng hơn Hồng Tinh.
“Cảm ơn chú Tiền, chú tranh thủ thời gian ăn mấy cái trứng nhé!”
Đường Niệm Niệm cũng khách sáo, hào phóng nhận lấy, vị chocolate nhập khẩu ở thời quả thật tệ.
Trên mặt xưởng trưởng Tiền lộ khó xử, ông là bản địa ở Chư Thành, quê quán của ông là ở Hàng Thành, thói quen ẩm thực vẫn khác với Chư Thành, ví dụ như món trứng luộc nước tiểu , khiến ông ăn nổi.
“Cảm ơn Tiểu Đường, để chút nữa chú ăn.”
Xưởng trưởng Tiền một tiếng, ông thể phụ lòng Tiểu Đường, đợi khi con bé , ông sẽ đưa trứng luộc nước tiểu cho thư ký ăn.
Đường Niệm Niệm tâm tư của ông cơ chứ, cô cố ý liếc đỉnh đầu sáng chói của ông , diện tích cũng nhỏ hơn xưởng trưởng Vũ là mấy, hai đúng là bên tám lạng nửa cân.
“Chú Tiền, món trứng luộc nước tiểu dùng để bồi bổ sinh lực , ví như rụng tóc quá nhiều, ăn trứng sẽ cực kỳ bổ!”
Nét mặt của Đường Niệm Niệm vô cùng chân thành, cô cũng tính là xạo, hồi trong Đông y, nước tiểu của bé trai chính là một vị thuốc.
Hơn nữa ở thế hệ , trứng luộc nước tiểu còn xem là di sản nữa cơ, chứng minh là thuốc , Nhà nước cũng thừa nhận.