Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày, hỏi: “Trong hội quảng giao mùa xuân, tại ký hợp đồng với thương nhân nước ngoài?”
Nếu những tây lấy hàng, thì ký hợp đồng, còn trả tiền cọc, đây là quy tắc cơ bản của ăn.
Mấy đàn ông biến sắc, tự trách : “Khi đó chúng ký hợp đồng, nhưng đám tây đó tiền mang theo đủ trả tiền cọc, đợi vải bán hết mới tiền, còn đảm bảo vải chắc chắn thể bán chạy, họ nhiều lý do, gạt chúng !”
“ tây ăn đều trọng chữ tín, ai họ vô liêm sỉ như !” Một đàn ông khác tức tối .
Đường Niệm Niệm trợn mắt, những ngây thơ quá !
“Vô gian bất thương, ăn nào sẽ thành thật giữ quy tắc? Chuyện trách thương nhân nước ngoài giữ chữ tín, chỉ trách các quá ngốc!”
Đường Niệm Niệm chút khách sáo, ở lập trường của nhà xưởng trong nước, quả thực là tây quá vô sỉ, nhưng binh bất yếm trá, ăn đều dùng mức giá thấp nhập hàng, bán với giá cao, kiếm chênh lệch giá lớn nhất.
Hơn nữa những tây vẫn xem như còn chút giới hạn, giá đưa thể giữ vốn, sẽ để những nhà máy chịu tổn thất quá lớn.
Nếu vải bán cho tây, tích trữ trong kho chỉ chiếm chỗ, còn sẽ mốc meo, chỉ sẽ ngày càng mất giá, nếu cô tới, kết cục của vải , lẽ chính là bán cho thương nhân nước ngoài với giá thấp.
Kiếp cô từng tư liệu , lúc mới cải cách mở cửa, trong nước ăn với thương nhân nước ngoài chịu thiệt ít, đều là bởi vì vô tri, mấy mắt cũng phạm vô tri ngây thơ.
Mấy đàn ông đáng tuổi cha của Đường Niệm Niệm đến đỏ mặt tía tai, hổ cúi đầu.
Cô Đường sai, họ quả thực quá ngốc!
Tạo tổn thất nặng nề cho nhà nước, bây giờ họ đều hi vọng thể hung hăng đánh họ một trận, như trong lòng họ mới dễ chịu hơn chút.
Đường Niệm Niệm hỏi giá của lô vải , nếu kiếm tiền thì một tệ rưỡi một mét, giá tây đưa là một tệ ba hào rưỡi một mét, chỉ thể giữ vốn.
“Là những thương nhân nước ngoài nào?”
Đường Niệm Niệm lên tiếng hỏi, sắc mặt của mấy đàn ông đó liền đổi, đồng loạt về phía , nét mặt căm phẫn.
Mấy tây vênh váo đắc ý tới, còn cố ý tới mặt họ, to: “Suy nghĩ xong ? Nếu vải đó bán cho chúng , chỉ thể trữ trong kho lên mốc, các đừng vì nhỏ mất lớn!”
“Chúng sẽ suy nghĩ cẩn trọng!”
Đường Niệm Niệm bình thản trả lời.
“Giá chỉ sẽ thấp hơn, sẽ nâng cao lên, thực các cần suy nghĩ nữa, ngoài bán cho chúng , các còn thể bán cho ai chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-430.html.]
Mấy tây ha ha, nghênh ngang sảnh triển lãm, họ chắc nịch lô vải đó bán , bởi vì họ bàn bạc xong với những thương nhân nước ngoài khác, ép giá tới thấp nhất, tới lúc đó ăn lô vải lớn , tập thể chia lời.
Họ thích tới Hoa Hạ nhập hàng, hàng giá hời, cũng ngốc nghếch, cực kỳ dễ lừa, lô vải nhập ở hội quản giao mùa xuân bán hết ở nước ngoài , họ kiếm một tiền lớn, lô vải còn lớn hơn, giá thấp hơn, họ sẽ kiếm nhiều tiền hơn, ha ha!
Đám tây mơ giấc mơ phát tài, dương dương đắc ý rời .
“Hiếp quá đáng!”
Mấy đại biểu của nhà máy dệt tức tới xanh mặt, siết chặt nắm đấm, đánh một trận với đám quỷ tây .
họ thể manh động, lấy đại cục trọng.
“Đừng lo, hội quảng giao còn kết thúc, chừng những tây sẽ đổi ý, dùng giá cao mua !” Đường Niệm Niệm an ủi một câu.
Mấy đều khổ, loại lời dỗ con nít ba tuổi cũng tin, nếu họ là tây, đều nắm chắc phần thắng , còn sẽ tăng giá chứ?
Ánh mắt chủ nhiệm Giải lóe lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái c.h.ế.t quỷ dị của ba Từ Lai Phụng, tim bỗng đập mạnh lên.
“Tiểu Đường đúng, còn nước còn tát, xoay chuyển tình thế, chừng kỳ tích ngày mai sẽ xuất hiện!”
Chủ nhiệm Giải , một câu chủ nghĩa duy vật, mấy khác vẫn phiền muộn, tưởng Đường Niệm Niệm và chủ nhiệm Giải đều đang an ủi họ, căn bản tin sẽ kỳ tích xuất hiện.
Triển lãm buổi chiều kết thúc, Đường Niệm Niệm về tới nhà nghỉ, cùng Thẩm Kiêu ngoài ăn cơm, Emir và Beauvoir thức thời, theo họ, tự ngoài chơi.
Sau khi ăn cơm xong, họ về nhà nghỉ, gian việc .
Đêm khuya, Dương Thành yên tĩnh, nhà nghỉ cũng vắng lặng, phòng nào cũng tắt đèn, về cơ bản đều ngủ .
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đạo cụ, cô cosplay thánh mẫu Maria, Thẩm Kiêu là thần chết, một trắng một đen, cô còn đặc biệt tìm một đôi cánh lông vũ, thu ít đạo cụ phim ở phim trường lúc mạt thế.
Cô cũng chắc thánh mẫu cánh , dù thì thiên sứ bên phương tây đều cánh, cắm là đúng .
Đến phòng của mấy tây tín kế nhà máy dệt , ban ngày cô hỏi thăm phòng, lượt tới náo loạn.
“Anh dọa họ , cần chuyện, kề lưỡi liềm lên cổ họ là .”
Đường Niệm Niệm nhỏ tiếng dặn dò, Thẩm Kiêu tiếng , mở miệng là lộ ngay.
Cô đưa cho một lưỡi liềm màu đen, cũng là đạo cụ thu thập ở phim trường, trông đáng sợ, nhưng thực là nhựa, cắt c.h.ế.t .