Đại đội trưởng vốn dĩ tâm trạng , nhưng bây giờ bánh trôi tươi ngon trong bát cũng khiến ông vui nổi.
Con sói mắt trắng Hồng Hạnh an mấy tháng , dạo thằng nhóc thối Tuyên Xuân Vinh đó đang xem mắt, bắt đầu quậy, đứa con gái vong ơn cũng , chỉ là ngày ngày trưng cái mặt chết, lúc ăn cơm thấy cái mặt , ông cũng còn khẩu vị nữa.
Đại đội trưởng thật chạnh lòng, lúc thậm chí ông nghĩ, đêm đó Tiểu Niệm dứt khoát cứu con sói mắt trắng , c.h.ế.t đuối cho .
ông cũng chỉ nghĩ thôi, dù chạnh lòng mấy đó cũng là con gái ruột của ông , nào nhẫn tâm !
Đại đội trưởng khẽ thở dài, miệng cũng khẩu vị nữa.
“Vợ Tuyên Xuân Vinh tìm việc ở thành phố, , lãnh đạo thích nó, còn giới thiệu đối tượng cho nó nữa!” Có nhỏ tiếng .
Nhà vợ ông cùng một thôn với địa chủ Tuyên.
Những khác đại đội trưởng, thấy ông giận, cũng to gan lên, phóng khoáng nhắc tới Tuyên Xuân Vinh.
“Tuyên Xuân Vinh văn hóa, tướng mạo cũng tiêu chuẩn, còn một nghề mộc, cũng chịu khổ, chịu tìm tòi học hỏi, nếu đầu mũ, thật sự là một trai tồi!”
“Phải mắt của Hồng Hạnh tồi, ngoài thành phần đó, Tuyên Xuân Vinh là trai khắp mười dặm tám thôn!”
Đại đội trưởng đen mặt, phẫn nộ : “Thành phần đó chính là điểm đen to nhất, Kiến Quân nhà còn ở bộ đội đấy!”
Mọi đều im lặng, quả thực là , bên phía bộ đội đề bạt thẩm tra chính trị cực nghiêm, thể một chút vấn đề thành phần nào.
“Tuyên Xuân Vinh đang xem mắt , chừng thể đính hôn tết, đợi nó kết hôn, Hồng Hạnh sẽ c.h.ế.t tâm thôi.”Có an ủi .
Đại đội trưởng lên tiếng, ông luôn cảm thấy con sói mắt trắng đó dễ dàng c.h.ế.t tâm như thế.
Haiz!
Trong lòng đại đội trưởng ngột ngạt, đây còn Đường Ngũ Cân để so sánh, mỗi sói mắt trắng chọc tức, ông liền nghĩ tới Đường Ngũ Cân, trong lòng liền an ủi, bây giờ Đường Ngũ Cân mất , ngày nào ông cũng sói mắt trắng chọc tức, gì an ủi.
Ông tạo nghiệt gì chứ!
Một nồi bánh trôi thịt mặn rau xanh ăn sạch, ngay cả nước cũng còn, chị em Vu Tịch Mai cũng về nhà, bà cụ Đường cho chúng một miếng nặng nửa cân, còn chục trứng gà, xếp mấy bộ đồ dày cũ, một bộ chăn bông, bảo Đường Mãn Đồng đưa hai chị em chúng về nhà.
“Bà hai, nhiều quá , cháu thể nhận!”
Vu Tịch Mai hoảng, nhiều đồ như cô bé trả nổi.
“Nhận , cháu thành công trả!”
Bà cụ Đường cho từ chối, đẩy hai chị em ngoài.
“Cảm ơn bà hai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-449.html.]
Vu Tịch Mai kéo em trai, cúi thật sâu, sải bước rời .
Nói nhiều hơn cũng vô ích, cô bé nhất định thành công, báo đáp từng giúp đỡ cô bé.
“Chú hai, chú sẽ mua váng đậu!” Đường Niệm Niệm thúc giục, buổi sáng Đường Mãn Ngân tự sẽ lên trấn mua váng đậu.
“Gấp cái gì, còn sớm, lát nữa !”
Đường Mãn Ngân ăn no, lười hoạt động, đợi tuyết dừng mới ngoài.
“Cha, cha mau , mua thêm bánh trứng nữa, lâu ăn.” Đường Đan Đan cũng thèm, đẩy cha cô bé ngoài.
Đường Mãn Ngân bất lực, chỉ đành sân lấy xe.
Trong loa vang lên: “Tiểu Niệm, điện thoại!”
Đại đội trưởng gọi ba , Đường Niệm Niệm chỉ đành điện thoại, cô đoán là xưởng trưởng Võ thì là xưởng trưởng Tiền.
Thế nhưng, cô đoán sai hết.
Là chủ nhiệm Giải gọi tới.
“Tiểu Niệm, cháu tới Thượng Hải một chuyến!”
Giọng của chủ nhiệm Giải trong điện thoại vô cùng vui mừng, Đường Niệm Niệm lười biếng hỏi: “Có là chuyện lớn hết sức khẩn cấp ?”
Nếu , cô sẽ .
Trời lạnh như , ở nhà huơ lửa thoải mái hơn.
“Chuyện vui hết sức khẩn cấp, chú xin thanh niên ưu tú cho cháu , thông qua, cuối tháng sẽ mở đại hội tuyên dương, tới lúc đó đài truyền hình và các tòa soạn lớn tới phỏng vấn, cháu nhận thưởng, còn phát biểu cảm nghĩ, tiếp nhận phỏng vấn của ký giả!” Chủ nhiệm Giải .
“Chú Giải, chú nhận cháu , trời lạnh quá!”
Đường Niệm Niệm chút nào, bây giờ cô hiểu Chiêu Tài, trời trở lạnh liền rụt trong hang ngủ, đây chính là bản năng của động vật.
Mùa đông cô cũng chui ổ chăn ngủ, dù cô cũng gian, ăn uống vệ sinh đều thể giải quyết, một năm khỏi ổ chăn cũng .
“Tiểu Đường, đây là vinh dự của cháu, thể để khác nhận , còn phát biểu cảm nghĩ và phỏng vấn, đây đều là việc của cháu, , cháu đừng lười nữa, đại hội tuyên dương tổ chức ngày hai mươi tám, cháu tới sớm!”
Bây giờ chủ nhiệm Giải yêu hận con bé , thông minh tài giỏi, còn tài hoa, chỉ là quá lười.
“Biết , hai mươi bảy cháu tới!”
Đường Niệm Niệm chỉ đành đồng ý, nếu cô dám từ chối, đoán chừng chủ nhiệm Giải thể chạy tới Đường Thôn.