Xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Võ tin sái cổ, nhưng họ đều tin chỉ tiêu chút tiền, tài liệu quan trọng như , chắc chắn là cái giá lớn.
“Tiểu Đường, tiền nhà máy sẽ chi, thể để cháu móc túi riêng !” Xưởng trưởng Tiền trịnh trọng .
“Không sai, thể để cháu thiệt!” Xưởng trưởng Võ chịu yếu thế.
Đường Niệm Niệm từ chối: “Hai vạn tệ, ghi sổ !”
“Rẻ như ? Tiểu Đường cháu đừng báo ít?”
Xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Võ đều tin, ít nhất gấp mười nhỉ?
Chỉ cần thể sản xuất máy công cụ , nhà máy cơ Huy Hoàng của họ tuyệt đối sẽ xông châu Á, khắp thế giới.
Sau cũng chắc chắn tư cách tham gia hội quảng giao.
“Cháu là chấp nhận chịu thiệt? Chỉ hai vạn, mua lúc thương nhân nước ngoài uống say đó.”
Đường Niệm Niệm thảo luận chuyện nữa, cái cô coi trọng là lợi nhuận tương lai, chút tiền cô cũng quan tâm.
Hơn nữa cô còn sẽ lấy nhiều bản vẽ máy công cụ kiểu mới, đây mới chỉ là bắt đầu.
Hiện giờ nhà máy rút hai vạn tệ, chỉ thể ghi sổ , Đường Niệm Niệm cũng quan tâm, đợi khi máy công cụ đưa sản xuất, thể kiếm nhiều tiền.
Diêu Hưng Quốc là cuồng công việc, khi bản vẽ, căn bản tâm tư cái khác, ngay cả nhà máy cũng tham quan, xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Võ sắp xếp tới phòng việc tạm thời, Đường Niệm Niệm thì dẫn Du Tú Mẫn về Đường Thôn.
Cô gọi điện thoại cho Đường Kiến Thụ, chỗ ở của con Du Tú Mẫn sắp xếp xong, tạm thời sống ở nhà họ Đường, Đường Thôn đang xây nhà xưởng và ký túc xá, tết sẽ thể xây xong, tới lúc đó hai con thể sống trong ký túc xá mới.
Xe tải Đường Thôn khiến ít thôn dân nhiệt tình vây , bà cụ Đường tin chạy tới nhanh như bay.
“Tiểu Niệm về , các tránh , đừng cản cháu gái!”
Bà cụ Đường dùng sức đẩy vướng víu , cao giọng gọi, Đường Niệm Niệm trong đám khỏi giương khóe miệng, bà nội của cô thật dồi dào sức lực!
“Bà, là Du sư phụ, là nhà thiết kế cao cấp do con đặc biệt mời tới cho nhà máy vớ, còn là thanh niên ưu tú Thượng Hải, sẽ do chị phụ trách bản mẫu của nhà máy vớ!”
Đường Niệm Niệm long trọng giới thiệu Du Tú Mẫn, cô cố ý , hầu hết trong Đường Thôn đều thuần phác, nhưng cũng một ít tâm nhãn , Một phụ nữ độc như Du Tú Mẫn, còn dẫn theo một đứa con, nếu nâng cao địa vị của cô , chắc chắn sẽ ức hiếp.
Quả nhiên, hiểu, ánh mắt Du Tú Mẫn trở nên cực kỳ cung kính, bây giờ nhà máy vớ là cây hái tiền của Đường Thôn, nữ đồng chí thể giúp nhà máy vớ lên một tầng cao mới, chính là Bồ Tát Thần Tài của họ, họ chắc chắn cung kính.
“Du sư phụ yên tâm sống ở nhà , bà già đây, tuyệt đối ai đui mù xung đột với cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-491.html.]
Bà cụ Đường vỗ n.g.ự.c đảm bảo, bà còn cảnh cáo mấy an phận trong thôn, nếu ai dám bậy thì đừng trách bà khách sáo!
Trong lòng Du Tú Mẫn ấm áp, hơn nữa Đường Thôn vượt ngoài dự liệu của cô , vốn tưởng là một sơn thôn lạc hậu nghèo khó, nhưng Đường Thôn hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Thôn dân tinh thần, khí sắc hồng hào, quần áo họ mặc cũng khá mới, hơn nữa đều nhiệt tình, trông vẻ đều là dễ gần, Du Tú Mẫn thêm ít mong chờ về tương lai.
Cứ như , Du Tú Mẫn an ở nhà họ Đường, Điềm Điềm vốn còn sợ sệt, nhưng khi thấy Phúc Bảo xinh , cô bé dời bước , sự dẫn dắt của Cửu Cân, Điềm Điềm nhanh chóng chơi với đám trẻ trong thôn, cô bé hòa nhập với cảnh mới còn nhanh hơn Du Tú Mẫn.
Buổi tối, Điềm Điềm trong lòng , vui vẻ : “Mẹ, con thích nơi .”
Cô bé thích Phúc Bảo, thích Bách Tuế, còn thích chị Cửu Cân, còn các bạn mới trong thôn, cô bé sống ở đây mãi.
Mắt Du Tú Mẫn ướt át, vô cùng thấy may mắn vì cô tới đúng nơi, con gái lâu vui vẻ như thế , may mà bây giờ vẫn còn kịp!
Đường Niệm Niệm vốn sắp xếp cho Du Tú Mẫn nghỉ vài ngày, dùng để quen với cảnh mới, nhưng ngày hôm , Du Tú Mẫn chủ động yêu cầu , Điềm Điềm nỡ chị Cửu Cân, dứt khoát học cùng, trường học nông thôn chú trọng nhiều như thế, ít đứa trẻ lớn dẫn em trai em gái học, thầy cô đều quen.
Lương ở nhà máy vớ đây của Du Tú Mẫn là bốn mươi tám tệ, Đường Niệm Niệm trả lương cho cô tám mươi tám tệ, còn tiền thưởng thêm.
“Quá nhiều , cho mức lương giống như là .”
Du Tú Mẫn hết hồn, cô mơ cũng ngờ mức lương cao như , căn bản tiêu hết !
“Kỹ thuật của chị đáng với mức lương , nếu chị thể nghiên cứu mẫu mới, mỗi mẫu thưởng năm trăm tệ, cố gắng nhé!”
Đường Niệm Niệm cảm thấy bây giờ thật sự chất phác, Diêu Hưng Quốc cũng , cô trả cho mức lương một trăm hai, dọa Diêu Hưng Quốc hết hồn, còn chỉ cần trả một nửa là .
Du Tú Mẫn cảm động, vành mắt nóng lên, đầu tiên cô khác xem trọng như , bây giờ mặc kệ Đường Niệm Niệm bảo cô gì, cô đều sẽ ngại, dũng cảm xông lên.
Sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ!
“Xưởng trưởng Đường, sẽ cố gắng !”
Du Tú Mẫn siết chặt tay, to tiếng đảm bảo.
Cô nhất định cố gắng nghiên cứu mẫu mới, sáng tạo cho nhà máy vớ, như mới sẽ cô phụ sự coi trọng của nhà máy vớ dành cho cô .
Đường Niệm Niệm vỗ vai cô , khích lệ : “Cố lên!”
Sau đó, Du Tú Mẫn giống như đánh m.á.u gà, hăng hái việc, Đường Niệm Niệm vô cùng vui, bây giờ đều là kiểu tự giác, thật khiến chủ an lòng.
Thời gian trôi cực nhanh, chớp mắt, Du Tú Mẫn tới Đường Thôn hơn nửa tháng, cũng ngày càng gần cuối năm, thời gian , Đường Niệm Niệm còn dành thời gian đến tỉnh nhận thưởng dũng cảm.
Khen ngợi cô cứu hỏa , Tuyên Xuân Vinh cũng nhận thưởng , phần thưởng khiến Đường Niệm Niệm hài lòng, ngoài bằng khen, còn một trăm tệ tiền thưởng, hơn nữa Tuyên Xuân Vinh còn chuyển thành công nhân chính thức của nhà máy gia dụng.